Phùng Thị chân tâm khen: "Thịt cá mềm ngon. Nấu canh như vậy mà
không tanh, có vị còn thơm nữa."
Lão Thực cha chỉ biết nói "Ăn ngon! Ăn ngon thật!" Cười đên làn mi thô
run run.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe xong nhìn nhau cười.
Nàng lại múc một chén canh cá trích màu trắng sữa cho Phùng Thị, cùng
một ít nấm, đưa cho nàng, nói: "Nương, buổi tối ngươi ăn ít chút, uống
thêm canh. Ngươi giận dỗi ngăn ở ngực không tốt. Nương, ta nói với
ngươi, ngươi đừng cùng người tức giận. Ngươi không giận, tâm phóng
khoáng, thân mình khoẻ khoắn, vạn sự như ý. Qua một hai năm lại cho ta
thêm tiểu đệ đệ là mọi thứ đều hài lòng."
Phùng Thị gật đầu, cố gắng bình tĩnh nỗi lòng, theo Đỗ Quyên nói:
"Nương không giận. Nương muốn sống tốt. Cũng muốn xem xem, 2 cháu
trai của hắn đến cùng có bao nhiêu tiền đồ."
Hoàng Ly quan sát sắc mặt, cười híp mắt nói tiếp: "Khẳng định không có
tiền đồ như ta!"
Mọi người ồ ồ cười vang.
Hoàng Lão Thực lại nghiêm trang gật đầu, nói: "Đúng vậy! Khuê nữ ta
không phải người bình thường có thể so. Mỗi khuê nữ ta đều có thể làm,
đương nhiên có tiền đồ hơn so với người bên ngoài."
Về điểm ấy, Lão Thực cha thập phần cố chấp.
Một khi hắn đã cố chấp người và việc, người khác đừng có mơ tưởng
xoay chuyển cái nhìn của hắn.