Đỗ Quyên vừa nói, một bên lúng túng kéo khóe miệng.
Hoàng đại nương cậy mạnh nói: "Các ngươi có thể đưa cho người ngoài,
đưa cho gia gia nãi nãi thì không thể?"
Hoàng Ly nghe xong tâm ngứa, thấy có cơ hội nhanh chóng chộp lấy,
nói: "Nãi nãi, chúng ta không đưa người ngoài bánh trôi thịt, cũng không
tặng người ta thỏ và gà, thịt nai, thịt hoẵng, còn có thịt dê, còn có bánh
chiên, cá chép. Những thứ đó đều đưa cho gia gia nãi nãi ."
Hoàng đại nương trợn mắt nói: "Ta là nãi nãi ngươi, đương nhiên so với
người ngoài cường!"
Đây mới là trọng điểm!
Trong mắt bà, nhi tử là con của bà, cháu gái là cháu của bà, mặc kệ như
thế nào đều phải lấy bọn họ làm đầu. Đồ đưa cho người khác, bọn họ là gia
gia nãi nãi mà không có, cái này sao được chứ?
Bà nghĩ không sai. Đỗ Quyên cảm thấy rất buồn cười.
"Nãi nãi là nãi nãi ta, đương nhiên thân hơn người ngoài. Ta cũng rất
thích Lý nãi nãi nhưng ta không đưa thịt cho Lý nãi nãi nha! Nấu ăn đưa
cho tiểu di và mẹ nuôi, đó là bởi vì cha nuôi và tiểu dượng chia thịt cho
chúng ta, bằng không nhà chúng ta có thể có cái gì, làm gì có nào là thịt
nai, chim trĩ đưa cho gia gia nãi nãi chứ? Cha ta không biết làm gì khác,
liền chỉ biết làm chút việc tốn sức. Nương ta năm ấy sinh ta ở trên núi,
thiếu chút mất nửa cái mạng, sau này cũng không bảo dưỡng tốt, di căn một
thân bệnh. Ba tỷ muội chúng ta cũng không tiền đồ, không có tài làm gì cả.
Không giống như tiểu thúc làm thợ mộc, Tiểu Bảo ca ca lại là có khả năng,
Tiểu Thuận đệ đệ cũng thông minh, tương lai có thể chống đỡ môn hộ , có
thể có rất nhiều thứ tốt đến hiếu kính gia gia nãi nãi. Cha và nương ta trồng
vài mẫu, một năm kiếm cỡ nào cũng lấp liếm qua ngày, đủ no bụng mà
thôi."