Hoàng đại nương nói: "Ngươi nấu ăn tặng người, không cho gia gia nãi
nãi là không đúng !"
Đỗ Quyên nói: "Chiếu như vậy tính, lúc nương ta sinh Hoàng Ly, trong
thôn rất nhiều người đưa ở cữ lễ. Ta nhớ rõ, Lý nãi nãi bắt một con gà tới.
Con dâu Lý nãi nãi sắp sinh rồi, đến thời điểm đó khẳng định nương ta
cũng muốn đưa một con gà tới, còn phải đưa thêm trứng gà. Vậy là chúng
ta cũng phải đưa một con gà và trứng gà cho gia gia nãi nãi sao? Đáp lễ
người khác cũng phải chuẩn bị thêm một phần cho gia gia nãi nãi? Nãi nãi,
nếu thật phải như vậy cũng không được, nhà ta không thể kham nổi, chúng
ta không có cách sống nổi!"
Hoàng đại nương há to miệng. Bà giận đến hồ đồ.
Sao tính sổ không lại vậy chứ?
Có chút loạn!
Lý bà mụ và một bà già khác đều lắc đầu, cảm thấy như vậy thật quá
mức.
Hoàng Tước Nhi đứng ở một bên lẳng lặng nghe, không có thời cơ xen
mồm.
Con ngươi của Hoàng Ly chuyển động, nhìn nãi nãi, rồi nhìn qua nhị tỷ.
Cơ hội học tập thực tiễn tốt như vậy, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.
Nhị tỷ tỷ nói, con nít phải nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều, còn phải
suy một ra ba, mới có tiến bộ. Bởi vậy, nàng rất dụng tâm nghe mỗi một
câu nhị tỷ tỷ và nãi nãi nói, cũng quan sát sắc mặt mọi người ở đây.
Xem kìa, nhị tỷ tỷ vẫn luôn cười tủm tỉm, nãi nãi càng nói hỏa khí càng
lớn, trước đó ngồi không động, hiện tại mông cổ mài tới mài lui, ngồi