Tiểu Bảo và Tiểu Thuận không ở nhà, hẳn là đi ra ngoài chúc tết.
Hoàng đại nương nhìn thấy mấy cháu gái ăn mặc nhẹ nhàng khoan
khoái, thu hút ánh mắt mọi người, vốn trong lòng nên vui vẻ, nhưng thấy
các nàng tay không, lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, cơn tức trào dâng.
Trước mặt người, nàng cũng không cho tỷ muội các nàng ngồi, mà là
quái thanh quái khí nói: "Yêu, các ngươi còn nhớ rõ người nãi nãi này sao?
Còn biết được có gia gia?"
Khuôn mặt tươi cười của ba tỷ muội liền cứng lại.
Đỗ Quyên rất nhanh phản ứng lại, cười hỏi: "Nãi nãi, sao chúng ta lại
không nhớ rõ gia gia nãi nãi? Nãi nãi không nói rõ, đầu óc chúng ta ngu
muội, nghe không hiểu đâu."
Hoàng đại nương giễu cợt nói: "Ngu muội? Ngươi một lòng nhớ kỹ
người bên ngoài, vừa đưa đồ ăn lại đưa điểm tâm, còn gia gia nãi nãi mình
lại quên bẵng đi, ngu chỗ nào? Thông minh như vậy, biết bám vào nhà
giàu, gia gia nãi nãi nghèo khổ, ngươi đương nhiên chướng mắt ..."
Nàng oán hận nói, không cho chút tình cảm nào.
Nàng cũng muốn xem những kẻ khen cháu gái nói như thế nào.
Hai bà mụ kế bên cũng kinh ngạc nhìn Đỗ Quyên, cũng cảm thấy nàng
không giống như vậy.
Đỗ Quyên cười nói: "Nãi nãi đáng nói chuyện này hả! Ta làm chuyện gì
chứ!"
Hoàng đại nương thấy bộ dáng nàng trấn định, thập phần hoài nghi.
Đỗ Quyên lại cười nói: "Chúng ta nghèo, cũng không dám không hiếu
thuận gia gia nãi nãi. Nghe ta cha nói, lúc trước khi ở riêng đã nói rõ ràng: