Hoàng đại nương vừa thấy nàng bày ra sắc mặt này, là biết mình không
cẩn thận nói sai, xấu hổ chất vấn: "Không phải ngươi còn đưa cách vách?"
Đỗ Quyên cười nói: "Nãi nãi, nếu không phải Đại Đầu thím cho ta bú
sữa, ta còn không biết có lớn lên được hay không. Đã chết còn nấu nướng
gì? Cá cũng do Lâm Xuân và Cửu Nhi xuống nước lưới được."
Trước mặt người, Hoàng đại nương tức giận đến tím mặt, "Một chút ân
tình của người bên ngoài ngươi nhớ thật rõ ràng, mà không nhớ rõ cha
ngươi từ đâu ra. Không có cha ngươi, nào có các ngươi?"
Đỗ Quyên cười to nói: "Ái dà, nãi nãi! Nếu ta không nhớ rõ chuyện này,
không cảm kích gia gia nãi nãi, hàng năm đưa nhiều đồ như vậy cho gia gia
nãi nãi là vì cái gì chứ? Tiểu di ta chiếu cố nhà chúng ta như vậy, chúng ta
cũng không đưa đâu. Còn có, đây cũng không phải là một chút ân tình, nếu
ta không ăn sữa của Đại Đầu thím, đã sớm chết đói. Nếu không có cha nuôi
và tiểu dượng giúp đỡ, ta có lòng nấu ăn cho người ăn cũng chỉ có thể xào
rau xanh. các ngươi cũng không hiếm lạ rau xanh xào chứ?"
Nàng thật muốn bổ đầu của nãi nãi ra, xem xem bên trong đựng những
thứ gì.
Đạo lý đơn giản như vậy, sao nàng chỉ nghĩ theo ý của mình như vậy
chứ?
Đỗ đại tiểu thư quả thực muốn phát điên!
Bởi vì, nàng không cảm thấy nãi nãi cố ý làm khó dễ nàng. Nãi nãi sinh
khí, thật khó chịu!
Hoàng đại nương bị nàng nói, sắc mặt biến xanh biến hồng.
Nhưng bà vẫn như cũ nói nàng đối với người ngoại thế nào, đối với mình
lại không để bụng ra sao, giống như máy ghi âm lặp lại cùng một câu.