Nếu bà nghĩ thông suốt, không chừng còn có thể thương tiếc. Nhưng
trước mặt người ta bị hai đứa cháu nói cho cứng họng, chút thương tiếc kia
bị phẫn nộ thay thế.
"Mẹ ngươi đâu? Mẹ ngươi hôm nay không lên núi chứ?"
"Nương ta đang rửa rau, thái rau. Nàng nói chúng ta còn tay nhỏ mềm,
không thể chặt xương làm cá, sợ chúng ta bị đứt tay, cho nên làm việc
nặng. Chúng ta chỉ nấu thôi."
Hoàng đại nương nhìn Hoàng Tước Nhi, gần như kinh ngạc.
Khi nào thì đứa cháu lớn này lớn gan như vậy có thể nói chuyện?
Đại cữu nãi nãi nghe lời của Hoàng Tước Nhi đều không khỏi nhìn thẳng
vào nàng: dáng người cô gái trước mặt tú lệ, mi cong mắt hạnh, yên tĩnh
hào phóng, nói chuyện rõ ràng có lý...
Ân, sao xuất sắc như vậy?
Một bà mụ cười nói: "Đại cô hắn, đừng nói đám nhỏ. Tước Nhi nấu cũng
giống như nhau. Đều là người một nhà, ai nấu cũng ăn mà. Nhìn Tước Nhi
này, bộ dáng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng khoan khoái, không kém Đỗ Quyên .
Hơn mười tuổi rồi?"
Nghe thế Hoàng đại nương mới hoãn quá một chút, nói: "12."
Đại cữu nãi nãi cười nói: "Ái dà, thật là con gái 10 tuổi có 18 biến. Tước
Nhi khi còn nhỏ nhát gan đến đòi mạng, bây giờ thật có tiền đồ."
Mọi người liền sôi nổi khen Hoàng Tước Nhi, lại kéo nàng đến bên
người, kéo tay hỏi thăm, xoa đầu nhéo hai má, xoi mói.
Hoàng Tước Nhi an tĩnh đứng yên, cũng không nói nhiều. Hỏi một câu
đáp một câu.