ĐIỀN DUYÊN - Trang 975

Đứa cháu gái này nói ngọt biết dỗ người, lợi hại hơn Đỗ Quyên nhiều,

nên bà cảm thấy rất có khả năng là nàng đang nói dối. Nhưng trước mặt
người, bà cũng không tiện tra hỏi, đành phải thôi.

Chỉ có nửa đĩa, mấy đứa bé tranh nhau bốc.

Hoàng đại nương thấy sinh khí, kêu Phùng Thị: "Vợ lão Đại, ngươi ra

đây."

Phùng Thị đi ra, hỏi: "Nương, chuyện gì?"

Hoàng đại nương chỉ vào cái đĩa trúc, nói: "Mang một ít bánh chiên đến.

Thân thích một năm mới đến một lần, có cái gì cũng đừng tiếc, ăn một lần
đâu có nghèo."

Bà thật có bản lãnh, chỉ một câu là thành công làm Phùng Thị tức giận

đến cả người phát run. Mà Phùng Thị mỗi khi khí dồn lên não là tay chân
như nhũn ra, đứng không vững.

Đỗ Quyên nghe nãi nãi gọi nương, cũng vội đi ra ngoài.

Nàng vừa nghe lời này, không chờ Phùng Thị lên tiếng, liền cướp hỏi

Hoàng Ly: "Không phải kêu ngươi lấy rồi sao? Sao ngươi không lấy?" Vửa
hỏi vừa ra hiệu cho Hoàng Tước Nhi ra sau, kéo nương vào phòng bếp.

Nhưng Phùng Thị đứng như chết nhìn chằm chằm Hoàng đại nương,

không động.

Hoàng Ly há miệng lớn tiếng nói: "Không còn! Ăn hết rồi! Ta nói nãi nãi

không tin, còn muốn hỏi nương. Trước đó còn thừa không nhiều, đã lấy ra
2 đĩa." Chuyển hướng nhìn qua bàn khách bên kia, "Bên kia cũng lấy hai
đĩa. Bình nhà ta không phải là Tụ Bảo bồn, ăn hết lại có thêm." Nói xong
"đặng đặng" chạy vào phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.