ĐIỀN DUYÊN - Trang 997

Nhìn sắc trời không sớm, Phùng Minh Anh đem chỉ nhét vào đế giày,

đứng dậy phủi đàu chỉ trên người xuóng, vừa nói: "Ta đi về. Tiểu dượng
ngươi dạy Lâm Xuân bọn họ cả nửa ngày rồi, chắc đã đói bụng. Ta về nấu
chút gì đó cho bọn họ ăn."

Xoay mặt nhìn Phùng Thị nói: "Đại tỷ, nghe ta, đừng tức giận."

Phùng Thị vội đáp ứng, giãy giụa ngồi dậy nhìn theo nàng.

Đỗ Quyên vội đỡ lấy nàng, nói: "Tiểu di yên tâm, ta và tỷ tỷ sẽ khuyên

nương."

Hoàng Tước Nhi cũng nói: "Kỳ thật chỉ cần nãi nãi không ở đây, chúng

ta khuyên nương là tốt rồi. Nương không nên gặp nãi nãi."

Phùng Minh Anh phốc xuy một tiếng cười nói: "Đó là đương nhiên.

Ngươi chưa nghe nói qua 'nhắm mắt làm ngơ' sao? Vậy cũng không được.
Nhà ai cũng có chuyện phiền lòng. Nhà các ngươi nếu không có gia gia nãi
nãi các ngươi bới móc, còn không thành thần tiên chắc. Lão thiên gia thấy
cũng không vui a." Vừa nói vừa đi ra ngoài.

Phùng Thị nghe xong lời này mỉm cười.

Đợi tiểu di đi xong, Đỗ Quyên hỏi nương muốn ngủ thêm hay dậy.

Phùng Thị nói, lúc nãy có đông người, nàng không yên tâm, căn bản

không ngủ được. Bây giờ muốn ngủ một hồi, trễ chút mới dậy.

Đỗ Quyên đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng dịch chăn, vừa khuyên nhủ.

Đợi Phùng Thị ngủ an ổn, Đỗ Quyên mới khép cửa phòng, cùng Hoàng

Tước Nhi về phòng của mình, ngồi trên giường La Hán nói chuyện.

"Tỷ tỷ, ngươi nghĩ thế nào về việc hôn nhân." Đỗ Quyên mở đầu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.