ĐIỂN HAY TÍCH LẠ - Trang 341

do một kỳ công kỹ xảo của Hóa công. Nhà vua đến gần hoa khôi, ngập
ngừng ngọt dịu hỏi tên. Nàng mỉm nở một nụ cười như hoa hàm tiếu e lệ
dưới ánh trăng thanh, đoạn cất giọng oanh thỏ thẻ:
- Tâu bệ hạ, thần thiếp chính là Văn Khương, nay được diễm phúc vào hầu
bệ hạ.
Lỗ Định Công ngây ngất, truyền ngay bãi chầu.
Tiết xuân hòa ấm, cành quế đều mọc chồi non. Hai bên đường, hoa thủy
tiên đâm chồi nẩy lộc. Nhà vua cảm thấy như mình ở chốn Đào nguyên,
được gần giai nhân là người mà nhà vua đã từng khao khát mơ ước từ lâu.
Trên đường về cung, nhà vua nhẹ mình cúi xuống hái mấy cành thủy tiên,
âu yếm trao cho mỹ nhân.
Người đẹp không từ chối. Nàng đưa bàn tay trắng nuột, xinh xắn cầm lấy
cánh hoa. Hoa và bàn tay là một. Nàng ngoan ngoãn đưa hoa lên mũi,
nhoẻn một nụ cười tươi thắm mê hồn.
Trông vào mỹ nhân, hai má ửng hồng, đôi mắt lóng lánh hữu tình như nước
hồ thu, một nụ cười tươi thắm nở mãi trên đôi môi son hé ra bày đôi hàm
răng trắng nhỏ đều như ngọc làm nhà vua ngây ngất, bàng hoàng. Tâm trí
rối loạn, thần hồn mê mẩn, tấm thân bảy thước, địa vị ngai vàng của vua Lỗ
đã bị nhận chìm trong sóng sắc biển tình. Cầm lấy cườm tay ngà ngọc của
giai nhân, nhà vua nhìn giai nhân bằng đôi mắt say đắm mờ mệt và chỉ lẩm
bẩm được có một câu:
- Ta yêu mỹ nhân lắm lắm!
Rồi cả hai, đôi thân mình ép sát vào nhau lần bước vào chốn thâm cung.
Trời sâm sẩm tối.
Bốn phía, đèn đuốc nổi lên sáng rực như một hội hoa đăng.
Một đoàn mỹ nữ, trang phục bằng một thứ tơ trắng mỏng như sương lả lướt
theo một vũ khúc mê ly trên con đường chung quanh hồ Thưởng Nguyệt.
Thân hình uyển chuyển, tha thướt theo điệu nhạc, nhìn họ có lúc ẩn lúc
hiện, lúc mờ như hình bóng của khói, của sương... đương bao phủ hoàng
cung.
Bấy giờ, hàng võ quan bỏ cả binh thư.
Bấy giờ, hàng văn thần quên hết kinh sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.