ĐIỂN HAY TÍCH LẠ - Trang 346

Có kẻ ghét Thôi, bắt được bài thơ ấy, muốn hại Thôi nên lòn bàn thơ để
trên bàn của quan Liên soái. Họ Vu xem thơ, thấy lời đã hay ý lại nhã, đẵm
vẻ ai oán não nùng nên có chiều cảm động, cho lính đòi chàng Thôi vào.
Thôi hoảng sợ quá. Có người xúi chàng trốn đi kẻo bị tai vạ nhưng không
biết trốn đi đâu, đành phải liều vào hầu.
Vừa gặp Thôi, Vu Địch liền cầm lấy tay chàng nói:
- Câu: "Một tới cửa hầu sâu tựa bể, Chàng Tiêu từ đó khách qua đường"
hẳn tiên sinh đau khổ lắm! Bốn mươi vạn đồng, một lâu đài có là bao mà
tiên sinh nỡ tiếc lời thơ không sớm cho tôi biết. Kẻ này có hẹp gì mà chẳng
cho châu về Hợp Phố!
Đoạn, Vu Địch bảo mã phu xe đưa nàng Bích Nga về với chàng Thôi để
cùng xum họp. Vu Địch còn đem tặng nàng Lương tất cả những nữ trang
đắt tiền, trước kia đã sắm cho nàng.

Nguyên văn:
Hầu môn nhứt nhập thâm như hải,
Tùng thử Tiêu lang thị lộ nhân.

Thôi Giao đã dùng điển Tiêu lang (chàng Tiêu) trong bài thơ của mình.
Nguyên đời nhà Đường, chàng Tiêu có người vợ rất đẹp tên Lục Châu.
Người nghèo, không quyền thế nên Lục Châu chẳng may bị người bắt đem
dâng Quách Tử Nghi là một quan lớn đương thời. Lục Châu trở thành một
nàng hầu sủng ái của Quách Tử Nghi; và từ đó, chàng Tiêu trông thấy vợ
cứ dửng dưng như khách qua đường.
Trong tác phẩm "Đoạn trường tân thanh" của cụ Nguyễn Du, đoạn Thúy
Kiều và Kim Trọng tái hợp, chàng Kim lý luận về chữ trinh của Kiều để
bác bỏ cái ý tự ty mặc cảm của người yêu cũ khi chàng xin chấp nối lại mối
tơ tình, có câu:
Hoa tàn mà lại thêm tươi,
Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa.
Có điều chi nữa mà ngờ,
Khách qua đường để hững hờ chàng Tiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.