Gia tần cân nhắc một lát, sau đó lại đẩy cửa vào cười nói, "Nương
nương, nghe nói Hoàng thượng ban cho người
《Ban cơ từ liễn đồ》? Chúc
mừng nương nương, chúc mừng nương nương!"
"Chúc cái gì?" Tuệ quý phi tức đến xanh mặt, "Hán Thành Đế mời
gánh hát để Tiệp dư mua vui, Tiệp dư vì thấy không hợp lễ nghi nên đã cự
tuyệt, bởi vậy trở thành một đời hiền phi. Hoàng thượng chính là muốn
nhắc nhở bổn cung phải làm một phi tử biết tôn kính lễ độ!"
Gia tần: "Nương nương, người hiểu sai..."
"Toàn bộ là vì cô ta!" Tuệ quý phi lại hất ngã một cái khay ngọc, sau
đó đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt nôn nóng phẫn hận, "Từ khi vào cung,
cô ta đã là Hoàng hậu Đại Thanh cao cao tại thượng. Bổng lộc một năm của
cô ta được một ngàn lượng, bổn cung ít hơn cô ta bốn trăm lượng. Trường
xuân cung được dùng đồ vàng, Trữ tú cung lại chỉ xứng dùng đồ bạc. Cô ta
thì dùng nghi giá, bổn cung chỉ được dùng nghi trượng. Dù là ban thưởng
cái gì, bổn cung toàn được ít hơn cô ta! Được thôi, những thứ này bổn cung
có thể chịu đựng. Vậy Hoàng thượng thì sao? Bổn cung đứng sờ sờ ở đó,
Hoàng thượng đến liếc cũng keo kiệt. Trong mắt chỉ có mỗi cô ta, bổn cung
làm sao có thể nhịn tiếp được nữa! Người ban bức tranh đó chính là nói bổn
cung lạm quyền, khi dễ Hoàng hậu mà người yêu nhất!"
"Nương nương." Gia tần vội vàng đi tới, thả nhẹ thanh âm trấn an nói,
"Người hiểu lầm Hoàng thượng rồi."
"A?" Tuệ quý phi lông mày nhíu lại, liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi nói
xem bổn cung hiểu lầm Hoàng thượng cái gì?"
"Hoàng thượng ban tranh cho khắp lục cung, không chỉ riêng bức
《Ban cơ từ liễn đồ》cho mình nương nương." Gia tần nói tiếp, "Chung
túy cung là
《 Hứa hậu phụng án đồ 》, Khải tường cung là 《 Khương