đắc sủng là ngươi, ngày mai bản cung phái người đến răn dạy ngươi một
phen, thì bản cung thành dạng người gì đây?"
Dĩnh phi: "Hoàng hậu nương nương, cũng không thể nói như vậy
được. Nói đến công dung ngôn hạnh thì đức hạnh đứng đầu. Một nữ nhân
không hiểu phép tắc, coi thường lễ giáo như thế nếu ở bên cạnh Hoàng
thượng thì sớm muộn cũng gây ra họa. Hoàng hậu nương nương quản lý
lục cung, không thể nương tay nhân từ."
Gia tần: "Hoàng hậu nhân từ thì đương nhiên không tính toán với Quý
nhân thấp bé. Nhưng nếu nàng ta được đằng chân lân đằng đầu, mượn thời
cơ làm mưa làm gió thì không phải là chuyện tốt lành gì. Nương nương vẫn
nên đề phòng trước thì hơn!"
Đến tận giữa trưa mọi người mới ngừng bàn luận, lần lượt cáo từ rời
đi.
"Nương nương, người xem lúc nãy bọn họ nói kìa, thật chẳng ra làm
sao!" Trân Nhi bưng một dĩa nho tươi vừa rửa xong lên.
"Đúng vậy." Kế hậu vân vê một trái nho đỏ tía, liếc mắt về hướng mọi
người vừa rời khỏi, "Hoàng thượng mới triệu có hai lần mà người nào
người nấy đều đỏ mắt cả lên. Y như trò hề."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoàng thượng chưa từng thị tẩm một
phi tần liên tiếp như thế, chẳng trách mọi người đều đứng ngồi không yên.
Ngụy Anh Lạc quả là nhân vật lợi hại." Trân Nhi lột vỏ nho giúp Kế hậu,
"Nương nương, có nên..."
Kế hậu lắc đầu: "Đóa hoa đẹp cỡ nào cũng có ngày nhìn chán. Hoàng
thượng từng gặp vô số nữ nhân, dù Ngụy Anh Lạc có đặc biệt đi nữa thì có
thể giữ chân người được bao lâu? Cũng chỉ có những nữ nhân tầm mắt hạn
hẹp này mới lần lượt nôn nóng nhảy dựng cả lên."