"Là Ngụy quý nhân đó Hoàng thượng!" Tiểu Gia tần lau nước mắt nói,
"Từ khi được người sủng ái, cô ta liền bắt đầu ngông cuồng. Thần thiếp bị
bệnh, kêu Lan Nhi đi lấy thuốc. Trên đường gặp được cô ta, cô ta không
những ngang ngược tát Lan Nhi mà còn ném thuốc của thần thiếp đi nữa."
Hoằng Lịch vô cảm nghe nàng ta nói xong, sau đó quay đầu hỏi Lý
Ngọc: "Ngụy Anh Lạc thật sự hống hách vậy sao?"
Lý Ngọc cười làm lành: "Chuyện này... Nô tài không tận mắt nhìn
thấy nên không biết thật giả ạ."
Hoằng Lịch lạnh lùng: "Trẫm thấy nàng ấy thiếu sự dạy dỗ. Trước đây
ở Trường Xuân cung nàng ấy còn dám cãi lời trẫm, bây giờ cậy được trẫm
sủng ái mà càng không biết điều!"
Lý Ngọc: "Hoàng thượng, vậy ý của người là..."
Hoằng Lịch: "Gạt đi thẻ của nàng ấy!"
Lý Ngọc: "Vâng."
Tiểu Gia tần hài lòng rời đi, Hoằng Lịch lại có chút hối hận. Không
phải hắn xả giận thay cho tiểu Gia tần, mà là xả giận cho chính mình. Oán
nàng làm mình bỏ bê triều chính, oán nàng làm mình hỉ nộ thất thường.
Nhưng đã mở miệng vàng sao có thể lập tức thu hồi lệnh, chỉ đành
đâm lao phải theo lao, liên tiếp mấy ngày không ghé qua chỗ Ngụy Anh
Lạc.
Vốn định ban đều sủng hạnh cung tần phi tử như xưa, nhưng chẳng
biết tại sao, hắn lại cảm thấy không có nơi nào bằng Diên Hi cung. Không
phải mùi vị đồ ăn không đúng, mà chính là rượu đặc biệt khó uống...