"Ngụy Anh Lạc..." Hoằng Lịch vừa hoảng sợ vừa hoài nghi nhìn nàng,
"Rốt cuộc nàng đang làm gì đó?"
Ngụy Anh Lạc cắm hoa vào lại bình như cũ, sau đó trở về bên người
Hoằng Lịch. Theo từng tiếng bước chân, nàng từng chút hóa thân từ Thuần
quý phi thành Kế hậu, vừa cung kính vừa đoan trang hiền thục nói: "Xin
Hoàng thượng yên tâm, bản cung thân là chủ lục cung chắc chắn sẽ điều tra
ra kẻ phía sau truyền lời gièm pha, trả lại trong sạch cho Lệnh tần."
Hoằng Lịch nhịn không được kéo nàng lại gần mình nhìn chằm chằm
hồi lâu, trong ánh mắt chất chứa nửa nghi hoặc nửa ngờ vực.
"Nàng nhập cung chưa được bao lâu, thế mà lại hiểu rõ từng người
bọn họ như vậy." Hắn chậm rãi nói, "Những gì nàng vừa nói phảng phất
như chính tai nghe thấy trực tiếp từ bọn họ."
Hắn nghi ngờ Ngụy Anh Lạc đã mua chuộc cung nhân của các cung
khác, thậm chí có thể đã mua chuộc cung nhân ngay bên mình.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng đó.
Nếu Ngụy Anh Lạc có tai mắt nằm vùng thật thì chính hắn căn bản đã
không thể thấy được cảnh nàng lén gặp Phó Hằng trong Ngự hoa viên. Nếu
có chỉ sợ sớm đã mật báo cho nàng biết để nàng né tránh, từ đó cũng sẽ
không phát sinh nhiều chuyện sau này như vậy.
Quả nhiên bắt gặp vẻ mặt Ngụy Anh Lạc cười đắc ý, thoải mái ngồi
xuống đùi hắn, nghiêng đầu nói với hắn: "Cũng không phải chuyện gì quá
khó khăn. Dù sao cũng chỉ nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất."
Kẻ địch hiểu rõ kẻ địch nhất -- Hoằng Lịch thầm bổ sung thêm vế sau
cho nàng, trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh: "Nàng biết bọn họ sẽ nói gì sau
lưng mình, vậy tại sao còn dám gặp Phú Sát Phó Hằng ở hoa viên?"