DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1139

"Than mới có hương tùng bách, nồi lẩu nhỏ, còn có cao sơn trà và

Tiểu Toàn Tử..." Đôi mắt Minh Ngọc gợi tình nhìn hắn, "Cảm ơn ngài..."

Sau nửa ngày trầm mặc, chợt Hải Lan Sát cười nói: "A, hóa ra là

chuyện này. Ta đã nói muốn giúp cô thì tất nhiên sẽ làm!"

"Ta..." Đôi mắt Minh Ngọc rưng rưng, sợ hắn nhìn thấy nên vội vàng

cúi đầu, "Ta thật không biết phải cảm ơn ngài thế nào cho đủ đây..."

Hắn thật lòng thật dạ đối với nàng như thế, nói ra câu nào đều giữ lời

thực hiện, nhưng nàng đối với hắn lại chứa đầy tâm cơ, cứ hai câu lại nói
dối một lần...

Hải Lan Sát đưa tay tới, chậm rãi buộc lại dây cổ áo khoác cho nàng,

ôn nhu nói: "Trời lạnh lắm, cô mau về đi."

Minh Ngọc nhẹ gật đầu, lúc xoay người lại nhịn không được nước mắt

rơi xuống.

Gió tuyết gào thét từng cơn xóa sạch bóng lưng nàng. Hải Lan Sát

khoanh tay dựa cột, bỗng nhiên nói: "Ra đây đi."

Đằng sau một cây cột khác, Phó Hằng chậm rãi bước ra.

"Than lửa là ta đưa qua, nhưng không có thêm hương tùng bách. Về

phần nồi lẩu, cao sơn trà và Tiểu Toàn Tử gì đó, ta hoàn toàn chẳng biết
gì." Hải Lan Sát quay đầu nhìn hắn, "Huynh thì sao? Huynh có biết
không?"

Phó Hằng trầm mặc không nói.

"Nói đi." Hải Lan Sát đi tới, "Huynh vì cô ấy mà làm nhiều việc như

vậy, tại sao lại không cho cô ấy biết?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.