Mọi người đưa ánh mắt khó tin nhìn sắc trời tối đen như mực bên
ngoài cửa sổ, thậm chí đem bàn tay vươn ra trước mặt thì đến cả đầu ngón
tay cũng nhìn không ra.
"Cô cô, hiện tại mới canh ba thôi mà." Một tiểu cung nữ nhịn không
được nói, "Phường thêu cũng chưa tới giờ mở cửa."
Bị Phương cô cô đưa tầm mắt nhìn qua, cô nàng nhất thời không dám
nói nữa vội vàng bước xuống giường, bởi vì động tác quá lớn mà lảo đảo
suýt không đứng vững.
Trong phòng đồng loạt vang lên âm thanh xột xoạt mặc quần áo, mọi
người đều sợ động tác chậm một chút sẽ bị ăn đánh liền nhao nhao dùng
tốc độ nhanh nhất có thể.
"Cô cô, ta xong rồi." Cẩm Tú luôn muốn tranh thứ nhất với mọi người.
Lần này cũng vậy, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền bước chậm đến trước mặt
Phương cô cô thuận miệng nói, "Chúng ta bây giờ đi tới phường thêu sao?"
"Phường thêu còn chưa mở cửa, ngươi tới làm gì?" Phương cô cô lạnh
lùng nói.
Cẩm Tú nghe vậy sững sờ: "Vậy chúng ta..."
"Phường thêu có việc của phường thêu, ở đây có việc ở đây." Phương
cô cô mắt nhìn bốn phía, "Ai là Ngụy Anh Lạc?"
Mọi người thẳng tắp nhìn về phía Ngụy Anh Lạc.
"Là ta." Ngụy Anh Lạc mặt không đổi sắc từ trong đám người bước ra.
Phương cô cô liếc mắt với một thuộc hạ bên cạnh, người đó lập tức
tiến lên đem một chồng xiêm y nhét vào lòng nàng.