"Cha." Ngụy Anh Lạc ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại
trên mặt người đàn ông trung niên, thu liễm lại bộ mặt tươi cười, "Hung thủ
giết tỷ là người nào?"
"Người..." Người đàn ông tựa hồ muốn nói gì đó, liền do dự một chút,
cuối cùng cắn răng nói, "Làm gì có hung thủ nào, tỷ tỷ của con chính là tự
sát!"
Những người còn lại lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, nhao nhao
bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.
"Đúng, nàng ta chính là tự sát."
"Anh Ninh làm ra chuyện thị phi bị trục xuất khỏi cung, là một nữ
nhân không còn trinh tiết, nếu còn không tự sát, chẳng phải là muốn cả gia
tộc chúng ta hổ thẹn nhục nhã chung với nó hay sao?"
"Chết là đúng, chết là đúng!"
"Người chị thì phẩm hạnh không đứng đắn, đến đứa em cũng không
khá hơn chút nào, còn làm chuyện tày trời cạy quan tài người chết thế này,
Ngụy Thanh Thái, ngươi quản giáo con cái thật tốt!"
Người đàn ông trung niên-- Ngụy Thanh Thái nghe vậy lập tức cứng
đờ người, vội vàng bước đến trước mặt Ngụy Anh Lạc vung tay chính là
một cái tát.
"Đều là lỗi của ta, là ta quản giáo không nghiêm!" Đánh xong, hắn
một bên hèn mọn nịnh nọt mọi người, một bên đưa tay hướng Ngụy Anh
Lạc vỗ cái ót một cái, "Còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với các vị
thúc bá!"
Thấy nàng không có phản ứng, hắn lại nằng nặng vỗ: "Quỳ xuống a!"