"Hoàng thượng." Nàng từ tẩm điện bước ra đây, hai tay cung kính
nâng sách lên cho Hoằng Lịch, "Thái hậu nói đã biết được mục đích Hoàng
thượng đến đây. Hoàng thượng mở quyển sách này ra là sẽ hiểu mọi
chuyện."
Hoằng Lịch tiếp nhận cuốn sách có bìa xanh từ tay đối phương, nhìn
lướt qua tựa đề --
《 Duyệt vi thảo đường bút ký 》.
Bút ký ghi chép lại những câu chuyện xưa kỳ lạ. Hoằng Lịch không có
hứng thú với chủ đề này, tiện tay tiếp nhận, mở cũng không thèm mở đã
ném cho Lý Ngọc, sau đó sắp sửa lướt qua người Lục Vãn Vãn đi vào tẩm
cung.
Lục Vãn Vãn nhẹ nhàng tiến lên ngăn cản bước đi của hắn. Hắn không
chịu xem, nàng chỉ còn cách kể cho hắn nghe: "Trong sách có viết một câu
chuyện xưa, nói về Hoài trấn có nông phụ họ Quách mặt mày xinh đẹp,
trượng phu chạy nạn ở phương xa, phó thác lại cha mẹ cho nàng. Nàng ấy
đóng chặt cửa nhà, ngày đêm dệt cửi phụng dưỡng cha mẹ chồng. Khổ nỗi
số tiền kiếm được quá ít ỏi, khó mà tiếp tục duy trì, nàng đành phải cầu cứu
hàng xóm láng giềng. Nhưng mọi người lực bất tòng tâm, thương không
giúp được. Nàng khóc rống một trận, cuối cùng chỉ có thể dựa cửa bán rẻ
tiếng cười."
Hoằng Lịch không còn kiên nhẫn nữa. Hắn không phải tới chỗ này để
nghe nàng kể chuyện xưa: "Khánh quý nhân, nàng tránh ra."
Lục Vãn Vãn không chịu nhường đường, tiếp tục kể: "Quách thị bán
thân phụng dưỡng cha mẹ chồng, còn dùng tiền bán thân để mua một thiếu
nữ xinh đẹp nuôi ở trong nhà. Sau khi trượng phu trở về, nàng nói: 'Chàng
đã trở về bình an, thiếp trao lại chàng cha mẹ lành lặn, còn thiếu nữ thuần
khiết kia là thê tử mới ta rước về cho chàng.' Nói xong, nàng liền cầm dao
tự vẫn."