"Ức hiếp người quá đáng như vậy là không được đâu nhé!"
Vĩnh Thành đang định kêu thư đồng xách nước dội cho Vĩnh Dung
tỉnh lại, thình lình sau lưng vang lên tiếng nói khiến hắn hoảng sợ mất mật,
đến khi thấy rõ người sau lưng là ai lại càng biến sắc.
Là Dung tần!
Vĩnh Thành ảo não trong lòng, sao cứ nhằm đúng lúc này lại bị nữ
nhân này bắt gặp? Sợ nàng ta sẽ cáo trạng trước mặt Hoằng Lịch, Vĩnh
Thành bỏ cây roi xuống, cười nói: "Dung tần, ta chỉ là đùa với Lục đệ một
chút thôi mà."
Trầm Bích bước từng bước tới gần chỗ hắn, trên đường đi chuông lục
lạc đeo bên hông kêu leng keng leng keng: "Hai người là huynh đệ ruột
đáng lẽ phải thương yêu nhau chứ không phải đối xử với nhau thế này. Mau
thả Lục a ca xuống đi!"
Hai tên thư đồng cùng đồng loạt nhìn về phía Vĩnh Thành, Vĩnh
Thành quát to: "Không nghe thấy lời Dung tần nói sao? Thả người!"
Lúc này bọn họ mới luống cuống tay chân cởi trói thả Vĩnh Dung
xuống. Vĩnh Thành cũng không phải kẻ ngốc. Bây giờ trong cung ai mà
chẳng biết Dung tần được sủng ái, Hoằng Lịch quả thực một khắc cũng
không rời nàng ta, nếu làm không khéo thì xui xẻo bị Hoằng Lịch biết
được, liền nói: "Dung tần nương nương, chỉ là hôm nay huynh đệ chúng ta
đùa giỡn chút thôi, người không cần phải để ý trong lòng. Nếu không còn
chuyện gì khác, ta không quấy rầy người thưởng ngoạn phong cảnh nữa.
Cáo từ trước."
Hắn xoay người muốn đi, nào ngờ vừa đi được vài bước, phía sau bay
vèo tới một vật dài như con rắn quấn chặt chân hắn. Vĩnh Thành hét thảm
một tiếng, loạng choạng lảo đảo bị treo ngược cành cây.