DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1424

Trầm Bích chẳng thèm để bụng: "Người khác nói gì thì liên quan gì

tới ta? Ta tặng quà cho bạn thân là đạo lý hiển nhiên."

Ngụy Anh Lạc: "Ta và cô không phải là bạn bè."

Trầm Bích thề hứa son sắt: "Sau này nhất định sẽ là bạn bè."

Người này thật sự dai như đỉa. Ngụy Anh Lạc thấy không thể lay

chuyển được nàng ta nên đành phải nghe lời cố nuốt canh thịt dê kia. Ban
đầu nghe mùi thịt dê tanh rình rất khó ngửi, nhưng sau khi uống vào lại dần
sinh ra cảm giác ấm bụng. Nhờ có nước canh mà dạ dày vẫn luôn đau âm ỉ
đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Trầm Bích vội vội vàng vàng vừa gắp đĩa rau vừa múc chén canh mới

cho nàng, sơ ý để miếng ngọc bội buộc bằng sợi dây đỏ nơi cổ tay rơi vào
trong nồi canh thịt dê. Trầm Bích giơ cổ tay lên cao, ngọc bội thuận theo
sợi dây đỏ được nâng lên, nước canh dính trên ngọc bội rơi tí tách.

"Minh Ngọc, mang khăn sạch đến đây." Ngụy Anh Lạc bảo Minh

Ngọc đem khăn đến, tự mình lau sạch sẽ miếng ngọc bội, khóe mắt liếc qua
chữ viết trên ngọc bội chợt sửng sốt.

Thanh ảnh Trầm Bích.

"Sao vậy?" Trầm Bích chú ý tới ánh mắt nàng, tháo dây đỏ xuống,

đem ngọc bội đưa cho nàng, "Đây là quà Hoàng thượng tặng ta, nhưng ta
không hiểu thi từ của người Hán lắm. Những chữ viết trên này ta xem
không hiểu."

Ngụy Anh Lạc tuy chua xót trong lòng nhưng thần sắc vẫn lãnh đạm:

"Hoàng thượng đang khen cô trong như ngọc bích, hoàn mỹ không tỳ vết."

Nước canh thịt dê trong miệng lập tức không còn mùi vị, Ngụy Anh

Lạc đẩy miếng ngọc bội trở về: "Ta mệt rồi, hôm nay sẽ không dạy cô quy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.