DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 181

"Ăn đi." Tuệ quý phi ngả người trên ghế, cười nói với Ngụy Anh Lạc,

"Ăn hết chỗ này mới được đi."

Trên mặt đất chén đã vơi một nửa, nhưng đồ từ bên ngoài đưa vào

càng lúc càng nhiều, mắt thường đều có thể thấy bụng Ngụy Anh Lạc đã
phình ra, nhưng nàng vẫn không ngừng ăn như hổ đói.

Giống như một người vĩnh viễn không hiểu được ăn no là gì, chỉ cần

có người ném cho ăn, là bản thân có thể ăn thừa sống thiếu chết.

"Nấc, quý phi nương nương, người thật là tốt, không chê nô tài tham

ăn!" Ngụy Anh Lạc bưng một chén sứ thanh hoa khác lên lần nữa, "Nấc, ăn
ngon thật đó, nô tài, nô tài... Ọe ọe..."

Có chút đồ ăn đã nuốt vào liền trào ngược ra ngoài trở lại dọc theo

môi mình, nàng vẫn bình thản bày ra bộ dáng không chút giật mình, lại bắt
đầu hồng hộc nuốt vào chén củ sen mới.

Trong cung quý nhân sao có thể chứng kiến cảnh tượng buồn nôn như

vậy, Tuệ quý phi nhíu nhíu mày, có chút chán ghét lẫn khinh thường xùy
một tiếng: "Đúng là một kẻ ngu! Bổn cung mệt rồi, bảo cô ta cút nhanh lên,
càng nhìn càng thấy chướng mắt!"

Chi Lan cũng buồn nôn theo, thậm chí còn không muốn lấy tay lôi kéo

Ngụy Anh Lạc trên mặt đất, cho nên duỗi chân ra đá đá nàng: "Được rồi,
đừng ăn nữa, nương nương cho ngươi lui!"

Ngụy Anh Lạc đột nhiên húp mạnh nước trong chén, thẳng đến khi

Chi Lan lần nữa đá nàng một cái, nàng mới đáng thương quay đầu lại, trong
miệng nhét đầy thức ăn, nói không rõ ràng: "Nô tài còn chưa ăn xong mà!"

Ánh mắt rơi vào cái chén trong tay nàng, Chi Lan cảm thấy chén cũng

ô uế giống nàng, nhíu mày nói: "Cầm chén mang đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.