mười mười đồn trăm, lực sát thương của nó rất lớn, chính ngươi phải đặc
biệt lưu ý đấy."
Hai người nhìn nhau trầm mặc một hồi. Một lát sau, Ngụy Anh Lạc
mới nhẹ nhàng hỏi: "Tình huống xấu nhất là gì?"
"Xấu nhất chính là lời đồn truyền tới tai Ngô tổng quản." Trương ma
ma nói.
Tuy rằng lúc trước đã từng gặp mặt, cũng từng tán thưởng đối phương.
Nhưng mà tri nhân tri diện bất tri tâm (*), Ngụy Anh Lạc tự hỏi bản thân
hiểu được Ngô tổng quản đến đâu, so ra kém hơn rất nhiều đối với Trương
ma ma đã lăn lộn trong hậu cung mấy chục năm trời, vì vậy khiêm tốn
thỉnh giáo hỏi: "Ma ma, vậy người xem lỡ như gặp tình huống xấu nhất, lời
đồn truyền đến tai Ngô tổng quản, hắn sẽ không phân tốt xấu mà xử trí ta
sao?"
(*) Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người chỉ biết được bề ngoài của
họ, khó biết trong lòng tâm địa họ thế nào.
"Không đâu." Trương ma ma suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói, "Ngô
tổng quản là một người tôn thờ sự thật, nếu hắn đã phân xử thì hơn phân
nửa sẽ cẩn thận điều tra kỹ càng, không giống mấy vị công công khác, vì
muốn dẹp loạn sự cố nên chỉ tùy tiện xử trí người."
"Ta hiểu rồi..." Ngụy Anh Lạc như có điều suy nghĩ.
Có cừu oán không cách đêm, có kẻ địch liền sớm đi xử trí, tránh cho
đối phương ở trong tối tùy thời tùy chỗ đâm một dao sau lưng nàng. Từ
trong phường thêu bước ra, một kế hoạch đã dần dần thành hình trong đầu
Ngụy Anh Lạc, chỉ là thiếu một chút đồ giống như đạo cụ...
Bước chân chợt dừng lại, nàng đem ánh mắt hướng về phía hành lang
đối diện.