DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 300

Sức người có hạn, Ngụy Anh Lạc tuy rằng đã dốc hết toàn lực, nhưng

cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được tất cả, hoa rơi như mưa, vườn đất giờ
đây nhuộm màu hồng cánh hoa.

"Ta có nói rồi nhưng..." Nào ngờ Ngụy Anh Lạc lại trả lời như vậy,

ánh mắt sau đó còn hữu ý vô tình liếc về phía Minh Ngọc.

Nàng tuy rằng không chỉ đích danh ai cả, nhưng phàm là người trong

cung đều có đôi mắt lão luyện hơn người bên ngoài rất nhiều.

Hoàng hậu lập tức hiểu rõ người Ngụy Anh Lạc muốn nhắc tới là ai,

lại liếc qua Nhĩ Tình đang cúi đầu lặng thinh, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, lời
lẽ ôn nhu hướng Ngụy Anh Lạc nói: "Được rồi, hôm nay cho ngươi nghỉ cả
ngày, uống xong chén canh gừng này rồi trở về tắm nước nóng, sau đó đi
ngủ sớm đi, đừng để bị nhiễm phong hàn."

"Tạ nương nương." Ngụy Anh Lạc uống xong chén canh gừng rồi lui

ra ngoài, từ đầu đến cuối chưa hề nói xấu về Nhĩ Tình nữa chữ nào.

Nhưng trong mắt Hoàng hậu không nén nỗi thất vọng, muốn giấu cũng

giấu không được.

"Nương nương, nô tỳ..." Nhĩ Tình vắt óc suy nghĩ biện giải cho hành

vi của mình.

Hoàng hậu nhấc tay ngăn nàng giải thích, hay nói cách khác ngăn

nàng tiếp tục xem mình trở thành kẻ đần để lừa gạt.

"Ta có mắt, tự ta có thể nhìn hiểu mọi chuyện." Hoàng hậu nửa là cảnh

cáo nửa là khuyên nhủ, nói với nàng, "Nhớ kỹ một câu, nhiều lời tất mất!"

Nhĩ Tình giống như xấu hổ gục đầu, trong nháy mắt lúc Hoàng hậu

xoay người sang chỗ khác, nàng nâng lên một đôi mắt tràn ngập oán giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.