Du quý nhân xanh xao gầy gò, miễn cưỡng cười vui: "Thần thiếp nhận
ân huệ của Hoàng hậu nương nương, cả đời này cũng không thể trả hết."
Hoàng hậu nở nụ cười: "Bản cung là Hoàng hậu, theo lý phải trông
nom lục cung, nên không cần muội báo đáp."
Du quý nhân vốn đang cười cười, sau đó lại thở dài: "Nếu như trong
cung ai nấy cũng khoan hồng độ lượng như Hoàng hậu nương nương, thì
cũng sẽ không có nhiều thị phi như vậy."
Hoàng hậu biết rõ Du quý nhân đang ám chỉ tới ai, nhưng cũng không
biết nên an ủi thế nào, lại lo lắng nàng suy nghĩ quá nhiều sẽ gây bất lợi cho
việc lâm bồn, tức thì liếc mắt ra hiệu cho Ngụy Anh Lạc, bảo nàng kể chút
chuyện vui vẻ để chọc cười Du quý nhân, không để cho Du quý nhân tích
tụ uất ức.
Ngụy Anh Lạc nhất thời chưa tìm được chủ đề thú vị nào, ngược lại
Du quý nhân nhìn chung quanh một lát, bỗng nhiên dừng bước lại, ai nha
một tiếng: "Chó con thật đáng yêu."
Mắt thấy phía trước cách đó không xa, một cục tuyết trắng đang lăn
trên đường.
Nhìn kỹ lại, thì ra chó con này có lông trắng như tuyết, không có bất
kỳ màu sắc pha lẫn nào khác. Mấy tiểu thái giám đuổi theo phía sau nó, ôm
trong ngực một chén đồ ăn hoa văn đa sắc, trong chén đựng đồ ăn nong
nóng tinh xảo. Bọn họ vừa chạy vừa hô: "Ôi tiểu chủ tử của tôi ơi, đợi... đợi
nô tài với, đợi... đợi nô tài một chút."
Ngụy Anh Lạc nghe xong bật cười, chỉ là một con chó mà cũng đã
thành chủ tử rồi.
"Chủ tử, nô tài gì chứ, thật không thể tưởng tượng nổi." Hoàng hậu là
người coi trọng quy củ, vẻ mặt không thích lên tiếng quở trách, "Cũng