Thiếu nữ quay người nhìn về phía hắn, ánh mắt băng lãnh như đao,
Khánh Tích nhịn không được rùng mình một cái, kinh hoảng khi nghe nàng
đột nhiên cao giọng: "Người đâu, có kẻ trộm!"
Một nhóm thái giám từ bốn phía lao ra, ồ ạt vây quanh đè Khánh Tích
xuống đất, hắn cả giận nói: "Các ngươi thật to gan, ta là thị vệ cổng Càn
Thanh! Ngụy Anh Lạc, ngươi điên rồi?"
Ngụy Anh Lạc ngoảnh mặt làm ngơ, hướng thái giám hô hào: "Không
cần sợ hắn, người này tự tiện bỏ gác, đêm hôm khuya khoắt mò đến Ngự
hoa viên, chắc chắn là có ý đồ xấu, chỉ cần đánh không chết thì không phải
lỗi các ngươi!"
Bọn họ nghe xong lại càng thêm lớn mật, đúng là đánh Khánh Tích
đến chết đi sống lại, Khánh Tích tuy có võ nghệ, nhưng hai đấm khó địch
bốn tay, chỉ có thể liên tục chửi bậy.
Cách đó không xa đèn đuốc lấp lánh, một đội binh mã bước nhanh
chạy đến, người cầm đầu quần áo hoa lệ, thần tình kiêu căng không ai bì
nổi, chính là Di thân vương Hoằng Hiểu. Hắn tiến lên đạp ngã một tên thái
giám, đột nhiên giận dữ: "Mắt chó các ngươi mù hết rồi sao? Ai dám động
thủ nữa đi!"
Ngụy Anh Lạc thấy Di thân vương đến, bên môi nhếch lên một tia
cười lạnh.
Các thái giám đều răm rắp quỳ xuống, nơm nớp lo sợ cùng đồng
thanh: "Nô tài tham kiến Di thân vương!" Ngụy Anh Lạc bắt chước bọn họ
hành lễ vấn an.
Hoằng Hiểu hung hăng trừng lại Ngụy Anh Lạc, xốc Khánh Tích đứng
dậy chất vấn: "Chuyện này là sao đây?"