Vương phục của Hoằng Hiểu lập tức dính đầy nước thịt. Hắn 'phịch'
một tiếng quỳ xuống đất, thất kinh mà phân trần: "Hoàng thượng, nô tài
không biết tại sao miếng thịt này lại có muối, nô tài thật sự không biết! Có
người có ý định hãm hại nô tài, nhất định là cố ý hãm hại!"
Hoằng Lịch trầm giọng hỏi: "Thịt cúng đều luộc chung nồi, ai lại hãm
hại được ngươi?"
Hoằng Hiểu băn khoăn lướt ánh mắt oán độc quanh điện, tất cả mọi
người đều cụp mắt tránh đi. Chỉ có một người bình tĩnh nhìn lại hắn, im
lặng thưởng thức hắn chật vật. Hoằng Hiểu đột nhiên bừng tỉnh, chỉ tay
thẳng tắp vào Ngụy Anh Lạc: "Cô ta, chắc chắn là cô ta! Chính cô ta vừa
rồi bưng dao lên, trên dao nhất định có muối!"
Ngụy Anh Lạc nhát gan thối lui về sau, mềm mại như liễu yếu trong
gió. Hoàng hậu tức giận không vui: "Di thân vương, ngươi rõ ràng bất kính
với tổ tiên, nên giờ vu oan người khác để dễ bề thoát tội sao? Cung nhân
của Trường Xuân cung ta là để cho ngươi ngậm máu phun người phải
không?"
Hoằng Lịch liếc nhìn Ngụy Anh Lạc, trong mắt không nhanh không
chậm, nói: "Có phải vu oan hay không, kiểm tra dao kia sẽ khắc biết thôi.
Ngô Thư Lai, điều tra!" Ngô Thư Lai phụng mệnh hành động, nhặt con dao
trên mặt đất lên lật ngược qua lại, lắc đầu với Hoằng Lịch: "Hồi bẩm bệ hạ,
trên dao không có muối."
Hoằng Hiểu sững sờ, nhìn tờ giấy bông như thấy cây cỏ cứu mạng, lập
tức nói: "Giấy đâu rồi, nhất định có muối trong giấy!"
Ngô Thư Lai kiểm tra giấy bông, lần nữa lắc đầu.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú Hoằng Hiểu, trong mắt cất giấu đồng
tình hoặc có chút hả hê.