Trân Châu vắt hết óc hồi tưởng một lát, bỗng nhiên trong mắt sáng
ngời: "Không đúng, còn có một người, lúc đó ta lờ mờ trông thấy một
người bước ra cửa."
Minh Ngọc mừng rỡ: "Vậy là cô nhìn thấy kẻ trộm rồi hả? Dáng người
thế nào? Là nam hay nữ? Cô nhanh nhớ lại đi!"
"Là, là..." Trân Châu cắn môi, cực cẩn thận nói ra một cái tên nằm
ngoài dự liệu của mọi người, "Là Thư quý nhân."
Chính là chủ nhân của tháp Phật xá lợi, Nạp Lan Thuần Tuyết.
"Hay lắm, thì ra cô ta định vừa ăn cướp vừa la làng!" Minh Ngọc
nghiến răng nghiến lợi, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
"Giờ cô tìm Thư quý nhân có ích gì?" Giọng nói Ngụy Anh Lạc nhàn
nhạt vang lên từ phía sau, "Tháp Phật xá lợi vốn là do cô ta tiến cống, thử
hỏi tại sao cô ta lại muốn thừa dịp Trân Châu không phòng bị mà lấy trộm?
Quan trọng hơn nữa, lúc đó để châm lửa bắn pháo hoa, tất cả nến trên hành
lang đều phải dập tắt. Chỉ dựa vào lời nói của một cung nữ, ai sẽ tin chứ?"
"Lúc ấy trên không trung bắn lên chùm pháo hoa rất lớn, chiếu sáng
khắp mọi nơi, ta tận mắt thấy được mà!" Trân Châu vội vàng nói.
"Ta tin cô, nhưng người khác thì không." Ngụy Anh Lạc trấn an một
câu, sau đó nhắm mắt trầm tư.
Thời gian quá gấp gáp, kẻ trộm căn bản sẽ không kịp chuyển ra ngoài.
Hơn nữa, viên xá lợi này cực kỳ trân quý, nên nó hơn phân nửa còn được
giấu trong người kẻ trộm.
"Soát người? Không thể được, biết đào đâu ra lý do để có thể lục soát
người chủ tử?" Ngụy Anh Lạc trầm ngâm suy tính, "Chỉ còn cách khiến
cho cô ta tự mình giao ra. Biện pháp này có khả năng sao..."