Trong ngõ hẻm.
Ngụy Anh Lạc cúi đầu đứng nghiêm túc, trước mặt là Lưu ma ma và
Trương quản sự.
Ngày thường khi tới đây thị sát, Trương quản sự đều lấy khăn tay bụm
kín mặt mũi. Thế nhưng hôm nay lại có khác biệt, hắn bỏ khăn ra, hít hít
cái mũi, nghi hoặc hỏi: "Ngươi bỏ gì vào mấy cái thùng đó vậy, sao không
ngửi thấy mùi gì nữa?"
"Bẩm Trương quản sự, thùng bình thường thì cho than tro vào, còn
của phi tần thì bỏ cát mịn. Nô tỳ chưa tìm được nguyên liệu khác tốt hơn."
Ngụy Anh Lạc trả lời, "Nếu có thể tìm ra hương mộc, lưu lại vụn nhỏ có
thể bao bọc uế vật, đảm bảo không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ."
Trương quản sự tấm tắc khen: "Tâm tư khéo léo như vậy, khó trách
Hoàng hậu lại nâng đỡ ngươi thế. Ai, người như ngươi phải ở đây chịu ấm
ức rồi. Lưu ma ma, sau này cho cô ấy làm việc nhẹ nhàng chút..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng nhiên một tiểu thái giám xông vào,
tiến đến bên tai hắn, thấp giọng thì thầm vài câu, Trương quản sự lập tức
biến sắc, khiển trách: "Ngụy Anh Lạc, chùi thùng xí mà cũng khác người
như vậy, cái này gọi là quái đản. Tiếp tục cọ, cọ xong thì đổ sạch nước đi!"
Nói xong, Trương quản sự hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Ngay
lúc lướt qua Viên Xuân Vọng, một cánh tay hữu ý vô tình ôm ngang eo đối
phương, nhưng bị Viên Xuân Vọng lui về sau né tránh.
Ngụy Anh Lạc bất động thanh sắc lưu một màn này vào đáy mắt.
"Đồ không biết điều!" Có lẽ cảm thấy mặt mũi mất sạch, Trương quản
sự hung hăng mắng một câu, sau đó vội vàng đi ngay.