Nói là bình luận nhưng đại đa số đều chỉ có lắc cùng gật đầu, thẳng
đến phiên Cẩm Tú, hắn mới không nhịn được mà khen một câu: "Ừ, đường
thêu tinh xảo, không tệ."
Tuy chỉ bảy chữ súc tích nhưng cũng đủ để Cẩm Tú áp chế đám người
chỉ được lắc cùng gật kia. Nàng ta nhịn không được nét mặt lộ rõ vui mừng,
đang muốn mượn cơ hội này cùng Ngô tổng quản bắt chuyện vài câu lại
nghe "Ồ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, Ngô tổng quản đã đi qua nàng từ
lúc nào, hiện đang dừng ở trước mặt Linh Lung.
"Đây là..." Ngô tổng quản vẻ mặt kinh ngạc nói.
Cẩm Tú trộm liếc, có chút chua chát nghĩ thầm: "Bất quá chỉ là một
con mèo hoang, có gì ngạc nhiên?"
Bức thêu của Linh Lung là một con mèo trốn trong bụi rậm, hoa lá
thưa thớt, đỏ trắng giao nhau, một con mèo hoa với đường vân sặc sỡ từ
trong bụi rậm nhô đầu ra, thần thái ngây thơ, đặc biệt nhất là lông mèo sáng
tối đan vào, sâu cạn khác nhau, chợt liếc nhìn lại sẽ thấy rất sống động,
dường như chính là một con mèo thật trong bức thêu vậy.
Chỉ luận kỹ thuật, cùng hoa hải đường xuân trong tay Cẩm Tú không
kém là bao, nhưng khi Linh Lung lật ngược bức thêu lại cười nói: "Bẩm
báo Ngô tổng quản, là trực tiếp song thêu."
Chỉ thấy mặt sau chiếc khăn lại cũng có một con mèo nữa.
Từ cảnh vật, thần thái, màu lông cho đến khuôn mặt mèo hoa cũng
đều giống như đúc ở hai mặt.
"Tốt, tốt." Ngô tổng quản đem bức khăn thêu đưa cho Trương ma ma
xem, "Ngươi nhìn xem, như thế nào?"