"Cái gọi là Vạn Tử Thiên Hồng, là dùng nước thép nóng chảy giội vào
tường gạch, tựa như ngàn vạn đóa hoa nở rộ, kỳ diệu vô cùng. Việc này bị
Thiên Tân Tổng binh Cao Hằng biết được, thế là hắn lấy danh nghĩa chúc
thọ, bắt nhốt chúng ta trong cung. Hắn còn bức bách vài dân làng khác
cùng học tuyệt kỹ với cháu ta." Ông lão thở dài, bẻ màn thầu thành miếng
nhỏ, đút từng chút cho cháu trai ăn, "Nhưng biểu diễn yêu cầu lực cánh tay,
nó chỉ là con nít, làm sao không bị thương cho được?"
Có lẽ thấy hai người họ đẩy xe phân, trên người lại khoác y phục cung
nhân cấp thấp, nên ông lão mới chuyện trò thêm vài câu với họ, đến khi
một cung nhân ăn mặc hơi hoa lệ chỉnh tề đi ngang qua, ông ấy ngay lập
tức ngậm miệng, lôi kéo cháu trai rời đi.
Ông ấy đi rồi, hai người tiếp tục phụ đẩy xe phân quay về Vĩnh
Hạng."Phận nô tài chính là như vậy." Viên Xuân Vọng bỗng nhiên mở
miệng nói, "Đừng nói đến tuyệt kỹ Vạn Tử Thiên Hồng, cho dù là đám tú
nương ở phường thêu, ở ngoài dân gian có thể làm việc thật vui vẻ, nhưng
một khi vào cung, phải đẩy nhanh tiến độ cả ngày lẫn đêm, loay hoay bù
đầu bù cổ không ngẩng lên nổi. Biết bao nhiêu người chưa tới ba mươi đã
mắt mù tay run, trở thành tàn phế? Nô tài là vậy, quyền quý là thế."
Ngụy Anh Lạc nhìn hắn muốn phản bác, nhưng lại không thốt nên lời.
"... Đây là Tử Cấm Thành." Viên Xuân Vọng nhìn thẳng mắt nàng
không chớp, giống như dặn dò cũng giống như cảnh cáo, "Trừ phi cô leo
lên được địa vị cao, mới có thể nắm giữ vận mệnh người khác; nếu không,
hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn gì cả!"
Bên trong Ngự cảnh đình, khắp nơi xuất hiện bóng cây thù du. Các
cung nữ như mây trôi nước chảy, bên hông đeo túi thêu hình hoa cúc, trên
tay cầm một bình rượu hoa cúc, đặt lên bàn đá từng dĩa từng dĩa bánh ngọt
Trùng Dương.