Địa An Môn phụ giúp, mỗi người được thưởng một lượng và nghỉ ngơi một
ngày."
Mọi người lập tức reo hò đứng dậy.
"Khụ khụ..." Ngụy Anh Lạc ho khan vài tiếng, tin này với nàng mà nói
không có chút ý nghĩa nào. Giờ nàng hầu như đứng còn không vững, chỉ có
thể dựa vào người Viên Xuân Vọng.
Lưu ma ma chán ghét liếc qua nàng: "Nhàn phi nương nương đã nói,
hễ cung nhân trong lục cung mắc bệnh đều có thể mời đại phu đến khám và
chữa trị, còn cho nghỉ ngơi một ngày. Coi như số ngươi gặp may, ngày mai
ở lại không cần đi."
Chờ Lưu ma ma đi rồi, Viên Xuân Vọng cười nói: "Nhàn phi này đúng
là lợi hại, bất động thanh sắc mà có thể thu phục hết thảy lòng người.
Hoàng hậu chủ tử của cô so với người ta còn kém xa lắm."
Ngụy Anh Lạc nhướng lông mày lá liễu, dù chưa nói gì, nhưng rõ ràng
khó chịu trong lòng.
"Được rồi, có thời gian lo cho người khác, chi bằng lo chính mình
trước đã." Viên Xuân Vọng chợt ôm ngang nàng bế lên, cụng trán nàng một
cái, "Còn chưa hết sốt này. Mau về nghỉ ngơi đi."
Bên cạnh còn có người khác, Ngụy Anh Lạc vừa thẹn vừa giận:
"Huynh thả ta xuống trước đã!"
Viên Xuân Vọng không dao động: "Thì thầm cái gì? Ta là ca ca của cô
đó! Không được nhúc nhích!"
"Quan hệ bọn họ tốt thế từ khi nào vậy?" Một cung nữ đứng quan sát
sau lưng, cùi chỏ huých vào Cẩm Tú bên cạnh, không có ý tốt nói, "Không
phải là... đã kết thành 'đối thực' rồi chứ?"