Viên Xuân Vọng cười lạnh một tiếng, quấy thìa trong chén: "Tám
quản sự lớn nhỏ trong Tân Giả Khố này, muội cho rằng ta chỉ dừng bước ở
đây sao?"
Ngụy Anh Lạc liếc mắt: "Ca, ca đúng là dã tâm bừng bừng."
Viên Xuân Vọng: "Đó là đương nhiên -- muội mới vừa gọi ta là gì?"
Ngụy Anh Lạc lập tức lảng sang chuyện khác: "Đây là thuốc gì vậy?
Thật đắng mà!"
Viên Xuân Vọng nhìn nàng chằm chằm, cố chấp muốn một đáp án:
"Muội vừa gọi ta là gì?"
Hắn nhiều lần gặng hỏi vấn đề này, thề nhất quyết không bỏ qua,
Ngụy Anh Lạc hết cách đành thở dài: "Huynh mạo hiểm tính mạng che
giấu giúp ta, một tiếng 'ca ca' này, ta cam tâm tình nguyện gọi. Từ nay về
sau, ta sẽ là nghĩa muội của huynh, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn
cùng chịu!"
Viên Xuân Vọng nheo mắt lại, 'chậc chậc' hai tiếng: "Người ta kết
nghĩa kim lan thì phải bái thiên địa, muội cứ như vậy tống cổ ta?"
Ngụy Anh Lạc trừng liếc hắn: "Phu thê mới bái thiên địa, kết nghĩa
kim lan thì dâng hương khấu bái!"
Viên Xuân Vọng cười nói: "Tóm lại hoán đổi thiếp (*) trước đã, ta
muốn biết bát tự sinh thần của muội để lập bài vị thiên địa!"
(*) thời xưa khi muốn kết nghĩa, hai bên sẽ trao đổi thiếp, trên thiếp đó
viết tên họ, tuổi tác, quê quán, gia thế
Ngụy Anh Lạc: "Chúng ta đều lưu lạc đến nước này rồi. Giản lược,
giản lược."