Mặt trời còn chưa xuống núi, ánh chiều tà chiếu trên vai Ngụy Anh
Lạc, nhưng Ngụy Anh Lạc lại thấy toàn thân rét run, giống như xung quanh
không phải trời chiều mà là tuyết đỏ (*), từng bông nặng nề rơi đầu vai,
thấm vào cốt tủy lạnh lẽo.
(*) các bạn có thể tra google để tìm hiểu tuyết màu đỏ nhé
"Phải không..." Nàng bỗng nhiên xoay người, thì thào giống như mê
sảng, "Ngài phải cưới Nhĩ Tình."
"Anh Lạc!" Phó Hằng tiến một bước kéo tay nàng, lại bị nàng dùng
sức đẩy ra.
Trong mắt Phó Hằng hiện lên tia đau xót, ngập ngừng sau nửa ngày,
cuối cùng cắn răng móc ra túi thơm từ trong ngực, nói: "Ta đến để trả nàng
thứ này."
[Editor: vậy là trong truyện không miêu tả cặn kẽ cảnh Anh Lạc tặng
túi thơm cho Phó Hằng, đến khúc này mới nói sơ qua]
Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn qua túi
thơm kia.
Vật ước hẹn ngày thất tịch.
"Ngài không cần?" Ngụy Anh Lạc gượng cười, "Vậy thì vứt đi!"
Nàng vươn tay hất bay đồ vật trong tay hắn, túi thơm rơi vào khe nước
thối cạnh họ, bong bóng nổi lên mặt nước, túi thơm dần dần chìm xuống
đáy.
"Trước đây ngài nói với ta lời ngon tiếng ngọt, càng nghe nhiều, ta
càng thực sự tin." Túi thơm chìm xuống đáy, tim Ngụy Anh Lạc cũng chìm
xuống đáy theo, "Vì vậy, lúc Hoàng thượng hỏi ta, ta không giải thích, bởi