ấy, không thể chữa bệnh cho nàng ấy, vọng tưởng thay thế nàng ấy. Một
người cũng không được bỏ sót..."
"Người không làm được đâu." Dù biết hắn không nghe thấy, nhưng
Hoàng hậu vẫn nhịn không được an ủi ôn nhu: "Thần thiếp biết rõ, người là
minh quân, người không thể lạm sát kẻ vô tội."
"Trẫm không phải là một Hoàng thượng tốt." Giọng nói Hoằng Lịch
dần trở nên trầm khàn, "Lại nảy ra ý nghĩ này."
"Không phải lỗi của người." Khóe mắt Hoàng hậu dần trào dâng nước
mắt, "Chỉ là người quá mệt nên mới có ý nghĩ này, nhưng người vĩnh viễn
cũng sẽ không làm vậy."
"Trẫm... cũng không phải là trượng phu tốt." Một tay Hoằng Lịch che
kín mắt, thanh âm mang theo tia nghẹn ngào, "Ra ngoài!"
Lý Ngọc vội dẫn đám thái giám thối lui.
Không còn người nào khác, lúc này Hoằng Lịch mới cho phép nước
mắt mình rơi xuống.
"Hoàng hậu..." Hắn rơi lệ nói, "Thực xin lỗi..."
"Hoàng thượng." Hoàng hậu ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng nói,
"Thần thiếp chưa từng trách người."
Từ khi ngồi lên vị trí Đế Hậu, ta trên vạn người, đa phần là do thân bất
do kỷ (*).
(*) con người nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện
mà không phải do lòng muốn
Không thể lớn tiếng khóc, không thể lớn tiếng cười, ngay cả một câu
'thực xin lỗi' cũng không thể nói thẳng, nặng trịch như từng đạo gông