Hoàng hậu chau mày: "Minh Ngọc, ăn nói cẩn thận."
Minh Ngọc còn muốn phát tác, Ngụy Anh Lạc lại kéo nàng một cái:
"Thuần phi đến rồi!"
Hoàn bội đinh đang, tiếng như ngọc vỡ, Thuần phi vịn tay Ngọc Hồ đi
vào Trường Xuân cung. Có thể vì mới sinh con nên trông cơ thể cô ta hơi
đẫy đà, còn chưa khôi phục dáng người thon thả. Tuy mất chút vẻ thanh
thuần của thiếu nữ, nhưng lại điểm thêm nét đẹp thành thục của thiếu phụ,
như một quả đào chín mọng khiến cô ta càng thêm mê người.
Đơn giản hành lễ với Hoàng hậu một cái, Thuần phi nói: "Thần thiếp
cung thỉnh Hoàng hậu thánh an."
Hoàng hậu cũng không so đo hiềm khích trước đây. Rõ ràng lúc bản
thân sinh bệnh, Thuần phi khỏe mạnh lại ít ghé thăm, hiện giờ nhìn thấy đối
phương, nàng lại vui sướng từ đáy lòng, chống chân tàn phế còn chưa lưu
loát, tự mình đi tới đỡ Thuần phi: "Đứng lên đi, muội mới vừa sinh hài tử,
không cần đa lễ, ngồi xuống đi."
Thuần phi cười cười, ngồi xuống không chút khước từ, ngón tay nhẹ
nhàng vuốt ve bụng mình, ôn nhu yếu ớt nói: "Được nương nương quan
tâm, thần thiếp vô cùng cảm kích, nhưng không thể vì nương nương khoan
dung mà thất lễ càn rỡ. Nương nương là chủ lục cung, thần thiếp có tin
mừng mang thai, vốn dĩ phải sớm bẩm báo với nương nương..."
Cô ta vừa dứt lời, Ngọc Hồ bên cạnh phụ họa thêm: "Hoàng hậu
nương nương, chuyện này không trách được chủ tử của nô tỳ. Chủ tử đột
nhiên ngất xỉu, truyền thái y tới bắt mạch mới biết người mang long tự, vốn
muốn thông báo cho Hoàng hậu ngay lập tức, nhưng sức khỏe chủ tử không
tốt, phải nằm trên giường hồi lâu, lăn qua lộn lại, liền lỡ mất thời gian..."
Nghe xong lời này, Hoàng hậu còn chưa phản ứng gì, trong miệng
Minh Ngọc đã cười khẩy một tiếng.