DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 870

Trong chớp mắt, Nhĩ Tình bỗng nhiên hiểu ra.

"Bất luận thế nào, cô ấy vẫn là tiền bối của ngươi. Trước mặt người

ngoài, ít nhiều gì ngươi cũng nên chừa cho cô ấy chút mặt mũi." -- những
lời này đâu phải nhắc nhở Ngụy Anh Lạc, rõ ràng là nhắc nhở cô ta!

Hàm ý rất rõ ràng, xưa không bằng nay, xuất cung rồi quay lại, Nhĩ

Tình ngươi đã không còn là cung nữ đứng đầu Trường Xuân cung, vị trí
này đã thuộc về người khác, thuộc về Ngụy Anh Lạc.

Trước mặt người ngoài, Nhĩ Tình phải chừa mặt mũi cho Ngụy Anh

Lạc, mà không phải như hôm nay, chịu hơi chút uất ức đã quỳ trước cửa
lớn, làm ầm ĩ để mọi người nghe thấy.

Mà ý tứ càng sâu hơn nữa là -- căn bản Hoàng hậu không tin tưởng

câu chuyện Nhĩ Tình mới khóc lóc kể lể kia.

Sau lưng toát mồ hôi lạnh, Nhĩ Tình chậm rãi gục đầu xuống: "...

Vâng, nô tỳ cáo lui."

Cô ta quy củ thối lui ra cạnh cửa, trước một khắc trở tay đóng cửa lại,

trông thấy hai người một ngồi một quỳ. Một người dụng tâm vì đối phương
hóa giải đau đớn, một người dịu dàng nhìn chăm chú đối phương.

Giữa hai người có sự thân mật khăng khít, không chút kẽ hở cho cô ta

chen chân, không chút không gian cho cô ta chia rẽ.

Nhĩ Tình chợt thấy tay chân mình rét run, cả người như rớt vào hầm

băng, thoáng cái tỉnh táo trở lại.

"Ngụy Anh Lạc nói đúng." Cô ta thì thào trong lòng, "Ở đây không

còn là Trường Xuân cung của ngày xưa, mình cũng không còn là Nhĩ Tình
của khi ấy nữa rồi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.