không nỡ ra tay hãm hại nữ tử thâm cung, lại càng không nỡ tổn thương
tình cảm của Hoàng thượng! Nhưng mà Hoàng thượng, tại sao người không
thể thương nương nương một chút, yêu nương nương một chút? Tại sao lại
lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ tim người làm từ băng sao?"
Hoằng Lịch tức giận đến xanh mặt, chợt nhắm mắt lại nói: "Lý Ngọc!"
Lý Ngọc: "Có nô tài!"
Hoằng Lịch: "Ngụy Anh Lạc vi phạm lệnh cấm nhiều lần, đại nghịch
bất đạo, ban tự vẫn, tuẫn táng cùng Hoàng hậu."
Đôi chân Minh Ngọc mềm nhũn, 'bịch' một tiếng quỳ trên mặt đất, liên
tục hướng hắn dập đầu: "Không được, Hoàng thượng không được làm thế.
Anh Lạc, cô mau cầu xin Hoàng thượng tha mạng đi. Mau, mau lên!"
Ngụy Anh Lạc không quỳ.
Vì báo thù cho tỷ tỷ, vì để sống sót qua ngày ở một nơi ăn thịt người
như Tử Cấm Thành, nàng đã quỳ gối trước bao người. Quỳ nhiều lần như
vậy, rốt cuộc bây giờ nàng không cần phải quỳ nữa rồi.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, giống như đạt được ước muốn cười nói: "Nô
tỳ nguyện ý đi theo nương nương mãi mãi. Tạ ân điển của Hoàng thượng."
Lý Ngọc vung tay lên, liền có thái giám tiến đến áp giải Ngụy Anh
Lạc đi.
"Anh Lạc, Anh Lạc!" Minh Ngọc vừa khóc vừa bò tới chân Hoằng
Lịch, hướng hắn dập đầu liên tục, "Hoàng thượng, nương nương thích Anh
Lạc nhất, người không thể làm vậy!"
Hoằng Lịch không hề nhìn lại Minh Ngọc, bóng lưng thẳng tắp đứng ở
mép giường nhìn Hoàng hậu trên giường, thanh âm bình tĩnh như ao tù