Sau khi Hoàng hậu qua đời, cung nhân Trường Xuân cung bị điều đến
chỗ khác một lần nữa. Minh Ngọc được điều tới Chung Túy cung hầu hạ
Thuần quý phi. Hai người tuy rằng trời nam đất bắc, nhưng thư từ qua lại
chưa từng đứt đoạn.
"Hồi trước muội còn có chút bận tâm, sợ Thuần quý phi không thích
tính tình lỗ mãng của cô ấy. Sau khi được cô ấy gửi thư, nói cuộc sống ở
Chung Túy cung coi như không tệ, muội mới hơi yên lòng." Nói đến đây,
Ngụy Anh Lạc lại phiền muộn nhíu chặt mày, "Nhưng mấy tháng gần đây
lại không thấy gửi thư nữa, cũng không biết cô ấy ở bên kia gặp rủi ro gì
không. Đợi cô ấy tới đây, muội sẽ hỏi một chút, xem có thể giúp được gì
cho cô ấy..."
Viên Xuân Vọng cảm thấy buồn cười, dí dí ngón tay vào mi tâm nàng:
"Muội đó nha, bản thân còn chưa lo xong, còn bận rộn muốn giúp người
khác."
Ngụy Anh Lạc lầm bầm một tiếng: "Hết cách rồi, tính muội hồi giờ
vậy mà."
"Muội nha, vẫn nên học hỏi từ ta này." Viên Xuân Vọng vuốt nhẹ đầu
nàng, "Ta chưa bao giờ quản chuyện người ngoài, chỉ để ý chuyện của ta và
muội thôi."
Ngụy Anh Lạc không thể học được tính tình của hắn.
Viên Xuân Vọng thuộc kiểu người ghi thù, Ngụy Anh Lạc thuộc kiểu
người nhớ ơn. Một ân tình nhỏ, một tình bạn nhen nhóm, thậm chí một tình
yêu mới chớm nở, đều có thể khiến cho nàng cả đời khó quên, giống như
gốc cây ở sa mạc luôn ghi nhớ công ơn của giọt nước đã tưới tắm nó.
Mấy ngày sau, quý nhân đăng viên.