DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 988

Ngụy Anh Lạc đấu tranh kịch liệt trong lòng. Trong chốc lát là giọng

nói và dáng điệu của Hoàng hậu, trong chốc lát là hình ảnh hắn ôn nhu đút
thuốc cho mình, trong chốc lát là bóng hình Hoàng hậu từ trên vọng lâu
nhảy xuống tự vẫn, trong chốc lát là bóng dáng hắn cầm ô dù giấy dầu che
cho nàng giữa tuyết trời trắng xóa.

Đời này cách nào vẹn đôi đường, không phụ Như Lai chẳng phụ

người? (*).

(*) Nguyên văn "Thế gian an đắc song toàn pháp/ Bất phụ Như Lai bất

phụ khanh", trích từ một bài thơ của thi nhân lãng mạn nổi tiếng trong lịch
sử Tây Tạng, Đạt Lai Lạt Ma thứ 6 Thương Ương Gia Thố

"... Thực xin lỗi." Ngụy Anh Lạc thống khổ nhắm mắt lại, lệ tuôn ướt

đầy mặt, "Ca, thực xin lỗi..."

Viên Xuân Vọng từng chút từng chút buông lỏng tay. Dưỡng phụ (cha

nuôi) bỏ hắn và dưỡng mẫu (mẹ nuôi) rời đi, Bát thúc dắt hắn đưa vào
phòng tịnh thân, thân phụ (cha ruột) đối với hắn làm như không thấy, để đệ
đệ xem hắn là ngựa mà cưỡi... Từng con người ấy, từng sự việc đã qua ấy,
lần lượt hiện lên trước mắt hắn. Ánh mắt hắn chỉ hoảng hốt chốc lát, cuối
cùng cố định trên mặt Ngụy Anh Lạc.

Nét bi thương và tuyệt vọng đồng loạt biến mất, gương mặt hắn cô

đơn giống như chỉ còn lưu lại cỏ cây màu xám tro. Viên Xuân Vọng đờ đẫn
nói: "Ngụy Anh Lạc... đến muội cũng phản bội ta."

"Ca ca!" Nhìn bóng lưng hắn kiên quyết rời đi, Ngụy Anh Lạc rưng

rung nước mắt, vội vàng đuổi theo vài bước, cuối cùng nhắm mắt lại, bóng
người lẻ loi hiu quạnh đứng khóc tại chỗ.

Con đường này do chính nàng lựa chọn, nàng chỉ có thể tự cất bước đi

đến điểm cuối cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.