Nếu có thể đi đến cuối con đường, nàng sẽ quay trở lại tìm hắn, nói
xin lỗi hắn. Một lần không được sẽ nói hai lần, hai lần không được sẽ nói
hai trăm lần... Nàng sẽ kiên trì đến khi nào hắn tha thứ mới thôi.
Nếu như không thể đến điểm cuối... Một mình nàng độc hành trên con
đường hoàng tuyền, không cần ai đưa tiễn!
Ban đêm, bên trong Trường Xuân tiên quán.
Không chỉ có mình Ngụy Anh Lạc lẻ loi hiu quạnh, Hoằng Lịch cũng
không ngủ được. Hắn đơn độc đứng trong tiên quán, lẳng lặng nhìn tượng
thờ Hoàng hậu trước mắt. Đến khi màn đêm buông xuống, Lý Ngọc cầm
đèn đi đến, ánh lửa xua tan bóng tối bao quanh người hắn.
"Lý Ngọc." Hoằng Lịch chậm rãi nhắm mắt lại, "Gọi Hải Lan Sát đến
đây."
Hải Lan Sát lập tức chạy tới, quỳ trên mặt đất.
"Nói đi." Hoằng Lịch đứng chắp tay, đưa lưng về phía hắn nói, "Đã
xảy ra chuyện gì?"
Hắn vốn cho rằng mình còn phải đe dọa một phen, nhưng không ngờ
vừa mở miệng, Hải Lan Sát đã đáp lại một tiếng: "Vâng."
Hoằng Lịch nhanh chóng xoay người, có chút kinh ngạc mà nhìn hắn:
"... Ngươi chịu nói?"
"Vâng." Hải Lan Sát đáp lại cực kỳ thẳng thắn, "Hoàng thượng, Anh
Lạc cô nương vốn cũng không muốn giấu giếm. Cô ấy nói, Hoàng thượng
tuệ nhãn như đuốc, nhìn rõ mọi việc, nhất định sẽ đoán được chân tướng.
Do đó nếu là Hoàng thượng hỏi, cứ để nô tài bẩm báo chi tiết."