ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 82

Ngày nào nó cũng phải chạy qua chạy lại bốn nơi như vậy không phải là
làm khổ nó sao? Chi bằng chúng ta qua bên đó ở để con bé đỡ phải vất vả.

“Cạch!”, ông chồng quẳng chiếc bút lông vừa mới chấm mực lên nhà,

gằn giọng đáp lời vợ.

- Đây là lời nói của người làm mẹ chồng sao? Tích Tích đến chăm sóc

chúng ta là vì nó sợ hàng xóm láng giềng chỉ trích sao? Tích Tích cư xử với
chúng ta tốt như thế, vậy mà bà lại nói con bé như vậy, lương tâm của bà có
được yên không?

Bà vợ thấy vậy liền vội oang oang cướp lời.

- Tôi không nói oan cho nó chút nào. Nó vốn không có thành ý gì cả,

ngoài mặt nói hời hợt đôi câu, ông bảo không đi thì trúng ý của nó rồi.

- Tôi không cho phép bà nói xấu con dâu mình như thế, con người

Tích Tích như thế nào, bà không phải không hiểu rõ, nó vốn là đứa thật thà,
nói cái gì thì là cái đó. Cái miệng của bà có thể tích chút đức hay không?
Tôi nói thật cho bà biết, tôi không sang bên đó ở cũng chính là vì tôi sợ
miệng lưỡi của bà, thể nào bà cũng làm tội nó suốt ngày, như thế thì liệu có
thể sống yên thân hay không đây?

- Làm tình làm tội? Một bàn tay vỗ không kêu, nếu con bé thực sự

hiền lành, thì dù tôi muốn la lối thì cũng không có cơ hội mà làm.

Cả đêm hôm đó, bà ra sức càm ràm tới tận khuya, nước mắt lã chã rơi,

một chốc lại khóc lóc rên rỉ nỗi lòng:

- Kiếp này, tôi và ông chưa được sống tử tế một ngày. Hàng chục năm

nay, tôi với ông phải sống trong căn nhà chật chội, tồi tàn này, nhiều lúc
muốn mời bạn bè đồng nghiệp đến chơi cũng thấy xấu hổ. Có ai đời sắp
xuống lỗ rồi mà vẫn phải chui ra chui vào trong cái nhà kho này không?
Vốn định trông cậy vào con trai để hưởng phúc tuổi già thế mà chưa được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.