chạm vào mũi Chuck khi nó viết “ Đưa đồ ngu này về NHÀ ” vào trán cậu
ta. Rồi nó đóng cửa xe lại.
“Cảm ơn,” nó nói, trả lại cây bút cho Flow. Họ bắt đầu bước ngang qua
người gác cửa râu ria hộ pháp vào sau sợi dây nhung.
“Ừm,” Aaron nói, do dự. Cậu bật nắp bật lửa Zippo rồi đóng lại. “Tớ
nghĩ thật sự phải về nhà đây. Tớ có nhiều bài phải làm ngày mai.”
Blair tròn mắt lên. “Vậy sao? Tôi cũng thế.”
“Muốn về nhà với tớ không?” Aaron đề nghị.
Blair liếc nhìn Serena, người đang lắc đầu một cách kiên quyết.
“Không,” nó trả lời.
“Cậu chắc là cậu muốn bỏ cuộc chứ?” Miles hỏi Aaron. “Bên trong vui
lắm. Và tớ có thể lấy cho bọn mình một phòng riêng.”
“Tuyệt quá,” Flow nói đầy hào hứng.
Aaron lắc đầu. Cậu là kẻ kỳ khôi, và cậu hiểu điều đó. “Ừ. Gặp các cậu
sau.”
Bốn người còn lại nhìn cậu bước dọc phố với hai tay đút trong túi quần,
đuôi áo lật phật phía sau cậu. Rồi Flow ôm vòng quanh eo Serena và thúc
cô chạy vào cửa câu lạc bộ.
“Người cuối cùng đi vào là đồ trứng thối!” cô thét lên.
Blair đã định đuổi theo họ nhưng Miles nắm lấy tay nó. “Này. Bạn có
phiền nếu tôi làm điều này trước khi mình vào trong không?”
Blair ngước nhìn cậu. Không, nó chẳng thấy phiền. Xét cho cùng, nó là
người đã đặt tay lên chân của cậu trong xe mà.
Miles cúi xuống và hôn một cách ôi-sao-mà-âu-yếm lên miệng Blair. Đó
là một cái hôn rất lịch sự và đàn ông. “Tôi đã muốn làm điều này cả đêm
nay rồi,” cậu thú nhận với nụ cười ngượng ngùng.
Blair đang thử diễn thái độ quỷ-cũng-phải-quan-tâm của Serena. Nó có
thể làm được điều này. Nó có thể có một niềm vui ngẫu nhiên với một cậu