ĐIỀU GÌ EM CŨNG MUỐN - Trang 72

Barneys làm nên cá tính

Vào ngày thứ năm ngay sau Giáng sinh, Constance Billard cuối cùng

cũng thả các cô gái ra để hưởng 12 ngày xa xỉ của kỳ nghỉ giữa năm học.
Sau giờ học, Jenny gặp Nate trước cửa hiệu Barneys. Con bé mặc một cái
áo dệt có mũ trùm đầu màu xanh nhạt, khoác ngoài một cái áo parka đen và
quàng cái khăn giả lông cáo, cái váy đồng phục màu xám siêu ngắn, một
cái mũ nỉ đỏ nhỏ để lộ những lọn tóc xoăn sẫm màu bên dưới, và đi một đôi
găng tay nỉ đỏ cùng màu. Nó trông thật đáng yêu, và phút Nate nhìn thấy
nó, cậu nắm đôi tay nó và hôn lên các ngón. Cậu vừa lấy được một túi to
đùng mê tơi thuốc cỏ cho ngày Giáng sinh từ tay cung cấp trong hiệu pizza
ở góc đường 18 và Madison, và cậu đang rất phấn chấn.

“Anh nhớ em,” cậu nói, đôi mắt xanh ngọc lục bảo chớp chớp trong ánh

nắng mùa đông chạng vạng.

Tim Jenny ngay lập tức như thắt lại. “Em cũng nhớ anh,” nó đáp lại, má

đỏ bừng lên màu hồng ngây ngất. Nó lấy tấm thiệp Giáng sinh mà nó đã
làm cho cậu ra khỏi túi áo parka. “Đây.”

Nate bóc phong bì làm bằng tay ra. Cậu nhìn vào bức tranh mà nó đã vẽ

bằng than chì, màu nước và bút nhũ vàng, cố gắng hình dung ra nó chính
xác là cái gì.

“Đấy là một người tuyết ôm một con tuần lộc,” Jenny giải thích. “Em

muốn kết hợp phong cách của Matisse và Picasso, nhưng em không biết nó
có đạt không.”

Nate chẳng biết gì về Matisse hay Picasso. Cậu mở cái thiệp ra. GIÁNG

SINH VUI VẺ, NATE! được viết bằng chữ in hoa nhũ vàng óng ánh. Yêu,
Jennifer
. Nate mỉm cười và nhét cái thiệp vào túi áo khoác. “Cảm ơn.”

Jenny luồn tay quanh tay cậu và dẫn cậu vào cửa hàng. “Thế anh muốn

gì cho Giáng sinh? Em sẽ mua quà cho anh trước.”

Nó đã mượn 50 dollar của bố, đấy không phải là số tiền nhiều nhất mà

nó từng mượn của bố. Jenny từng tiêu nhiều tiền, kể từ khi nó đi chơi với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.