ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 270

vàng Zerimski - người mà chỉ mấy ngày nữa sẽ sang thăm Washington trong
một chuyến đi thăm thiện chí - để nói rằng kẻ vừa bị treo cổ vì đang định ám
sát ông ta không phải là cái tên khủng bố người Nam Phi do bọn Mafya
thuê, mà là một điệp viên CIA đang thi hành nhiệm vụ do chính Nhà Trắng
trực tiếp yêu cầu?

Dexter nói:

– Có thể là ông ta không dám. Nhưng một khi Jackson cùng bọn đàn bà

nhà Fitzgerald vẫn còn đó thì chúng ta còn vướng víu. Vì thế tôi cho là anh
nên chọn lấy khoảng một tá điệp viên giỏi nhất để lùng cho ra bọn chúng, tôi
không cần quan tâm họ làm việc ở bộ phận nào hay ai chịu trách nhiệm giao
việc cho họ. Nếu Lawrence có thể chứng minh được thật sự điều gì đã xảy ra
ở St. Petersburg thì ông ta đã có quá đủ lý do để yêu cầu ai đó từ chức.

Gutenburg im lặng. Bà Giám đốc nói tiếp:
– Và vì anh có chữ ký ở tất cả những tài liệu có liên quan, cho nên - lạy

Chúa tôi - tôi không có cách nào khác là phải để anh ra đi.

Những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán Gutenburg.

* * *

Stuart nghĩ rằng anh vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ tồi tệ anh cố gắng nhớ

lại những điều đã xảy ra. Mẹ của Tara ra đón họ ở sân bay rồi bà lái xe đưa
họ về Washington. Nhưng rồi cảnh sát giao thông chặn xe họ lại, và yêu cầu
anh hạ cửa kính xuống. Thế rồi…

Stuart nhìn quanh. Anh đang ở trong một chiếc máy bay khác, nhưng nó

đang bay tới đâu? Tara đang ngồi ngả đầu lên vai anh, bên cạnh là mẹ cô, cả
hai đều đang ngủ rất say. Tất cả các ghế khác trên máy bay đều rỗng không.

Anh bắt đầu điểm lại tình hình thực tế, như vẫn thường làm trong mọi vụ

án. Anh và Tara đã đáp xuống sân bay Dulles, Maggie đang đứng chờ ở
cổng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.