ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 289

chung sống với Connor Fitzgerald. Chiều hôm qua anh ấy gọi cho tôi và yêu
cầu tôi cam đoan với chị rằng anh ấy vẫn còn sống.

Maggie rất muốn nói gì đó, nhưng ông ta nói một tràng không dứt.

– Dĩ nhiên là tôi biết về chị nhiều hơn là chị biết về tôi, nhưng không

may lần này chúng ta không có nhiều thì giờ để sửa chữa điều đó. - Ông ta
mỉm cười với Tara và Stuart rồi hơi nghiêng người - Có lẽ xin mời các vị đi
theo tôi.

Ông ta quay lại và bắt đầu đẩy chiếc xe đẩy về phía cửa.
Maggie thì thầm:

– Ở đâu chúng ta cũng có bạn bè mới gặp gỡ bạn bè cũ.
Stuart mỉm cười.
Ông ta dẫn họ đi xuống một cái cầu thang và đi dọc một lối đi tối và vắng

vẻ. Maggie đi nhanh để theo kịp ông ta và tranh thủ thời gian để hỏi về cuộc
nói chuyện của ông ta với Connor hôm qua. Ðến cuối đường hầm họ lại leo
lên một cầu thang khác và nhô lên ở cuối sân bay.

Koeter nhanh chóng đưa họ đi qua một cửa kiểm tra an ninh, ở đây người

ta chỉ kiểm tra họ rất qua loa. Sau một hồi ngoằn ngoèo nữa họ đến một
phòng chờ ra máy bay vắng tanh, đến đây Koeter đưa cho nhân viên ở cổng
ra máy bay ba chiếc vé và nhận được ba chiếc thẻ lên máy bay trên chuyến
bay của hãng hàng không Quantas đi Sydney sẽ cất cánh trong mười lăm
phút nữa, một cách rất bí hiểm.

Maggie nói:
– Chúng tôi làm sao có thể cảm ơn anh cho hết được?

Koeter lại cầm tay Maggie nâng lên hôn một lần nữa, đáp:
– Chị Fitzgerald, ở đâu chị cũng sẽ thấy có những người không sao đền

đáp hết những gì mà Connor đã làm cho họ.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.