ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 333

* * *

Connor nhìn đồng hồ. Ðã chín giờ năm mươi sáu phút. Gã ấn cái nút bên

cạnh thang máy phục vụ và ngay lập tức nghe thấy tiếng rít của động cơ
quay trong khi chiếc thang thong thả trèo lên tầng mười một.

Vẫn còn ba mươi tư phút nữa mới đến giờ mở cửa sân vận động cho mọi

người vào, và Connor biết sẽ còn phải mất một số thì giờ để khán giả đi qua
các cửa kiểm tra an ninh với ba mươi chiếc máy điện từ. Nhưng gã phải giữ
thời gian biểu sít sao hơn bất cứ ai khác trong sân vận động này. Bốn mươi
bảy giây sau gã lấy cái khay ra và bấm nút để báo cho các nhân viên ở dưới
tầng hầm biết là gã đã nhận được hàng.

Gã đi nhanh qua tầng bảy, qua một bục trống và đi đến cái cửa có ghi chữ

“Nội bộ”. Gã cầm chiếc khay bằng một tay, tay kia rút chìa khóa ra mở khóa
rồi bước vào sau đó gã bật đèn và đi xuống con đường hầm dẫn tới cửa sau
của Jumbo Tron. Gã lại nhìn đồng hồ - hết tám mươi ba giây. Lâu quá,
nhưng khi rút chạy và không vướng cái khay thì gã sẽ có thể chạy hết toàn
bộ quãng đường từ mái xuống tầng hầm trong vòng không đầy hai phút. Và
nếu đúng như gã hoạch định thì gã sẽ có thể thoát ra khỏi sân vận động và
trên đường đi ra sân bay trong khi bọn họ chưa kịp chặn hết các ngả đường.

Connor bưng khay bằng một tay và gõ cửa bằng tay kia. Một lúc sau có

người ra mở cửa. Ðó là một người cao to lừng lững, bóng đổ dài dưới ánh
sáng của ngọn đèn phía trong hắt ra.

Connor mỉm cười thân thiện:

– Tôi đem bữa ăn nhẹ cho anh đây.
Nhà thiện xạ đáp:
– Tuyệt lắm. Vào đây với tôi một lát đã.

Anh ta lấy một miếng bánh mì kẹp thịt bò hun khói trong khay. Connor

theo anh ta đi dọc một cái sàn bằng sắt mạ mỏng mảnh, bên dưới một bức
tường rộng mênh mông làm bằng cả màn hình chiếc tivi 786 inch. Tay nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.