Tôi phải dùng đến ý chí vô cùng sắt thép, cuối cùng mới có thể gạt bỏ vô
vàn tà niệm đối với nàng. (Bao gồm đủ loại ý nghĩ hèn hạ như muốn cứ ôm
nàng mãi thế này, muốn kiss nàng, thậm chí là muốn làm chuyện đó với
nàng!).
Giờ tuyệt đối không thể làm tới, nếu tôi hôn nàng thật, nhiều khả năng sẽ
khiến nàng phản cảm, bởi dù gì nàng cũng chỉ đang trong tâm trạng muốn
bù đắp và báo đáp mà thôi. Hơn nữa, biết dừng lại đúng lúc mới là đạo lý
căn bản của việc làm người. Tôi cố đành hít một hơi thật sâu mùi hương của
nàng, rồi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, không buồn nhìn nàng lần cuối mà quay
lưng đi, mang theo mùi hương vương vấn của nàng ra khỏi bệnh viện. Tôi
chắc mẩm nhìn từ phía sau trông mình nhất định rất tuyệt đây, không biết
Bạch Lâm có bị bóng lưng tôi làm rung động hay không. Còn nữa, lúc này
hẳn nàng đang mặt đỏ tía tai, ngực nàng không biết có đang nhấp nhô hay
không?
Một bước, hai bước, ba bước… Tôi bước chừng mươi bước đã ra tới cửa
bệnh viện. Sau đó, tôi quay người lẫn nữa, nhìn về phía Bạch Lâm. Như tôi
dự liệu, Bạch Lâm vẫn còn đứng đó, mắt dõi theo hướng tôi. (Ha ha, xem
chừng nàng đã bắt đầu cắn câu rồi đây…).
Tôi đứng đó, nhìn về phía Bạch Lâm đủ ba bốn phút, rồi đi giật lùi khỏi
bệnh viện, mắt vẫn nhìn nàng. Dưới ánh trăng đêm Trung thu, bóng hình
hai chúng tôi mỗi lúc một cách xa. Tôi vừa rút lui vừa thầm nghĩ: Bạch
Lâm, kể từ giờ phút này, tôi chính thức cưa chị!
Mãi đến khi về nhà Tưởng Nam, lòng tôi vẫn còn nghĩ về chuyện tối nay.
Cuối cùng tôi cũng tìm ra điểm yếu của Bạch Lâm! Đó chính là cảm giác áy
náy và lòng biết ơn nàng dành cho tôi. Xem ra sách lược tiếp cận của tôi đối
với Bạch Lâm trước đây đều sai bét cả! Trước đây tôi có trêu tức hay chọc
giận đều chẳng khiến nàng tỏ thái độ gì với tôi, nhưng lần này tôi vờ ngu
bắt hổ, lại thu được hiệu quả cực tốt. Nghĩ lại thì với một quả phụ như Bạch