Lâm, những người nhìn nàng chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống tuyệt
đối không ít, nếu tôi cũng nhìn nàng hau háu thế há chẳng phải cùng một
giuộc với đám đồi bại kia ư, đương nhiên không thể khiến nàng động lòng
rồi. He he, giờ tôi phải làm ngược lại, lùi mà tiến, lợi dụng tâm trạng của
nàng đối với tôi để dẫn dắt nàng, cứ thế nàng sẽ chủ động ngược lại. Con
người là thế đấy, nàng cảm thấy có lỗi với tôi, còn tôi hiện giờ rõ ràng
chẳng còn yêu cầu gì ở nàng nữa, nàng muốn tìm kiếm trạng thái cân bằng
tâm lý, nên nhất định sẽ chủ động đối tốt với tôi. Nàng càng muốn đối tốt
với tôi, tôi lại càng không cho nàng cơ hội, tới lúc ý tốt của nàng càng lúc
càng lớn, ha ha, tôi sẽ vẫn lờ nàng đi, đến tận khi…
Đứng trước cửa nhà Tưởng Nam mơ mộng hão huyền hồi lâu, chẳng hề
nghĩ tới chuyện gọi cửa. Tới khi đưa tay gõ cửa, chắc tôi đã đứng trước cửa
nhà đến mười phút rồi. Cốc cốc cốc, gõ mấy tiếng, không thấy động tĩnh gì.
Lại bấm chuông, không ai ra mở cửa. Tôi chột dạ: lẽ nào Tưởng Nam ra
ngoài rồi! Nghĩ đoạn bèn móc chìa khóa dự phòng ra mở cửa.
Vào trong nhà ngó nghiêng bốn phía, Tưởng Nam quả nhiên không có
nhà. Bát đĩa trong phòng bếp mới rửa có một nửa, có lẽ chị có việc gấp nên
ra ngoài rồi. Hi hi, xem ra tối nay quả là diễm phúc vô biên. Đầu tiên là
Tưởng Nam nấu cơm cho tôi ăn, sau là Bạch Lộ kêu tôi bón bánh Trung
thu, cuối cùng tôi rốt cuộc cũng tìm ra thủ đoạn dụ dỗ người phụ nữ tôi yêu
nhất nhất, Bạch Lâm. Cái tết Trung thu này thật quá, sặc, thật quá tuyệt vời.
Nghĩ đoạn tôi vặn vòi nước, bắt đầu giúp Tưởng Nam rửa nốt chỗ bát đĩa
còn lại. Đang rửa bát, bộ dạng lão giám đốc họ Lâm bỗng nhiên lướt qua
đầu tôi, người tôi như hứng chịu một cơn địa chấn, mẹ kiếp, đến tám phần
mười là Tưởng Nam lại đi gặp lão già ấy rồi! Mà có vẻ là đi rất vội nữa, đến
bát đĩa còn chưa rửa xong! Vừa nghĩ tới đây, tâm trạng hỉ hả vừa nãy chợt
bay biến hết. Lòng tôi dội lên cảm giác oán trách Tưởng Nam, sặc, làm một
bà chủ gia đình đường hoàng thì không làm, có gì cứ phải mèo mả gà đồng
với cái ngữ cặn bã ấy cơ chứ?