ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 131

sống lại trở về với những yên ả và bất lực thường ngày. Đương nhiên, vì
chuyến công tác đến Thượng Hải cùng Tưởng Nam lần này, đồng nghiệp
trong phòng vừa ghen ghét vừa ngưỡng mộ tôi. Tên cặn bã La già cứ cười
bỉ ổi hỏi tôi có phải đã bị Tưởng Nam thịt rồi không. Mỗi lần nghe hắn hỏi
vậy, tôi đều vờ làm bộ bí hiểm, không trả lời.

Chiều ngày thứ hai sau khi quay về công ty, chị gái Trần Hữu Dung ngực

bự đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Triệu, cậu có gặp Bạch Lâm ở Thượng Hải
không?”.

“Không”. Tôi chớp chớp mắt nói: “Sao cơ? Chị ấy cũng tới Thượng Hải

à?”.

“Nghe nói vậy”. Trần Hữu Dung làm vẻ bí mật nói: “Người ta còn xin

nghỉ phép tận một tháng cơ”.

“Một tháng?”. Tôi sững người, buột miệng hỏi: “Sao lại xin được nghỉ

phép dài thế?”.

“Hì hì. Cậu đừng có xem thường Bạch Lâm, cô nàng quả phụ đó lợi hại

lắm đấy, nghe đâu đích thân sếp Cao phê chuẩn đơn xin nghỉ phép của cô
nàng. Nghe người ta nói, cô nàng gọi điện đến phòng nhân sự xin nghỉ,
phòng nhân sự không dám quyết, cô nàng liền gọi thẳng lên sếp Cao, sếp
không nói nhiều lời, chấp thuận luôn…”.

Nghe vậy tôi thấy chột dạ. Vị sếp Cao mà Trần Hữu Dung nói chắc là

giám đốc công ty chúng tôi, sớm đã nghe nói tay này là cặn bã trong các
loại cặn bã, háo sắc trong các loại háo sắc, nghe đồn trong công ty ông ta có
không dưới mười cô nhân tình, lẽ nào Bạch Lâm cũng là một trong số đó?
Sặc! Chỉ một mình “anh Hình” kia đã đủ khiến tôi nuốt không trôi rồi, giờ
lại còn thêm một lão sếp Cao, mẹ kiếp, các người đều đã mấy chục tuổi đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.