ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 173

“Ừm!” tôi nói. “Chị cứ ngủ trước đi! Tôi chơi điện tử chút rồi ngủ…”

Ngập ngừng một lúc lại tiếp: “Không phiền đến chị chứ…”

“Không đâu.” Bạch Lâm nói nhỏ, rồi đặt chăn gối lên giường tôi.

Tôi quay lưng lại với Bạch Lâm, im lặng đợi máy tính khởi động, tai thì

dỏng lên nghe ngóng động tĩnh sau lưng. Có tiếng sột soạt, hình như nàng
đang trải chăn, rồi lại có tiếng nàng ra khỏi phòng, sặc, hay là nàng không
định ngủ ở đây với tôi nữa? Tôi vội vàng quay đầu lại, quả nhiên đã không
thấy Bạch Lâm trong phòng. Thế nhưng chăn nàng vẫn đang trải trên một
nửa giường tôi, nửa còn lại chắc là dành cho tôi. Tim tôi nhảy nhót loạn xạ,
chỉ muốn phi ngay lên giường. Một lúc sau, tiếng bước chân Bạch Lâm lại
truyền tới, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn màn hình máy tính. Bạch Lâm
bước vào phòng, lại có tiếng động khe khẽ, sau đó là tiếng nàng vang đến
tai tôi: Tiểu Triệu, tối đi ngủ đừng tắt đèn nhé, tôi sợ!

Tôi quay đầu lại, thấy Bạch Lâm đã chui vào chăn, cả người trên dưới

đều quấn chặt trong chăn, chỉ hở ra mỗi đầu và mặt. Túm tóc búi khi nãy
của nàng không biết từ lúc nào đã được xõa ra, thả dài đen bóng trên nền
gói, thật mê hồn.

Hóa ra nàng vừa đi thay đồ ngủ! Tôi tiếc đứt ruột, hừ, sao lúc nãy lại

quay đầu đi cơ chứ, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy Bạch Lâm trong đồ
ngủ! Không biết so với Tưởng Nam thì ai mê hồn hơn.

“Ừ!” Tôi thần người nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nàng, đáp một

tiếng. Bạch Lâm đỏ ửng mặt, quay người đi, xoay lưng về phía tôi. Nhìn
phần giường nàng chừa lại cho mình, tim tôi cứ nhảy rộn lên.

Giờ tôi đã có thể chắc chắn rằng Bạch Lâm muốn tôi ngủ trên giường.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa nàng chịu cùng tôi làm chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.